Họa Ái

Chương 15



Không biết từ khi nào, Cung Thiếu Đường nói nhiều hơn. Diệp Đàm cảm thấy khá tốt, dù đôi khi cũng thấy anh lải nhải nhưng dù sao đó cũng là sự quan tâm, mà sự quan tâm này bây giờ không còn ai có thể dành cho cậu nữa.

 

"Em đã mấy ngày không ra ngoài rồi, mai đưa tôi ra sân bay nhé?" Cung Thiếu Đường tiếp tục yêu cầu.

 

Diệp Đàm nhìn anh, gật đầu nói: "Được thôi."

 

Cung Thiếu Đường vui vẻ: "Vậy sáng mai chúng ta đến sân bay ăn sáng nhé?"

 

"Được."

 

"Hay là em về cùng tôi luôn nhé?"

 

Lần này Diệp Đàm không nể mặt: "Không đi."

 

Sau đó lại bổ sung thêm một câu: "Ba ngày nữa là đến hạn nộp bản thảo."

 

Cung Thiếu Đường thấy nhẹ nhõm, mỉm cười: "Quên mất chuyện này rồi, được, vậy sáng mai tôi sẽ lên gọi em."

 

Từ khi Diệp Đàm trở về cùng Cung Thiếu Đường, nụ cười của Cung Thiếu Đường cũng nhiều hơn hẳn khiến Diệp Đàm cảm thấy khoảng cách ban đầu giữa họ cũng được rút ngắn lại.

 

Diệp Đàm đã nộp bản thảo, tâm trạng rất tốt, liền chuẩn bị gọi vài món ăn vặt mà Cung Thiếu Đường thường không cho cậu ăn để tự thưởng cho mình.

 

Đang xem ứng dụng giao đồ ăn, điện thoại của Cung Thiếu Đường đổ chuông.

 

Mấy ngày nay Cung Thiếu Đường cũng gọi điện mỗi ngày một cuộc nhưng hôm nay có vẻ hơi sớm.

 

"Alo?" Diệp Đàm bắt máy.

 

Cung Thiếu Đường mỉm cười hỏi: "Đã nộp bản thảo chưa?"

 

"Mới nộp xong." Cũng rất thuận lợi, không còn nỗi khổ chạy deadline nữa.

 

Cung Thiếu Đường nói: "Vậy phiền em một việc."

 

"Sao thế?"

 

"Tôi có một tài liệu cần dùng sau một tiếng nữa, tôi để quên ở công ty rồi, em có thể chạy một chuyến giúp tôi chụp ảnh tài liệu rồi gửi qua không?"

 

Việc này thì không có gì to tát, nhưng mà...

 

"Thư ký không làm được sao?"

 

Cung Thiếu Đường nói: "Tôi để nó trong két sắt ở văn phòng, cần mật khẩu vân tay."

 

Lần trước Cung Thiếu Đường đưa Diệp Đàm đến công ty, đã mạnh mẽ ép cậu nhập dấu vân tay, nói rằng nếu có việc gì gấp, Diệp Đàm cũng có thể giúp anh giải quyết.

 

"Được, vậy giờ tôi lái xe qua."

 

"Được, lái chậm thôi."

 

"Biết rồi."

 

Thay một bộ quần áo, Diệp Đàm liền cầm lấy chìa khóa xe rồi ra ngoài.

 

Các thư ký đã nhận được lệnh của Cung Thiếu Đường, đang đợi Diệp Đàm đến.

 

Diệp Đàm một mình vào văn phòng, vừa đi đến bàn làm việc, liền nhìn thấy trong khung ảnh trên bàn có ảnh của cậu.

 

Không biết được chụp khi nào, nhìn cảnh thì chắc là ở siêu thị, cậu đang chọn đồ, hẳn là khi đi siêu thị cùng Cung Thiếu Đường, bị anh chụp lén. Lần trước cậu đến, trên bàn chưa có khung ảnh, chỉ có bức tranh cậu vẽ mình và Cung Thiếu Đường rất lâu trước đó treo trên tường.

 

Nói đến bức tranh trên tường, khi cậu rời khỏi Cung Thiếu Đường, cậu đã mang hết những bức tranh đi. Khoảng thời gian đó cậu đã vẽ rất nhiều tranh về mình và Cung Thiếu Đường, Cung Thiếu Đường cũng đã xem qua, còn khen cậu vẽ đẹp.

 

Sau khi định cư, những bức tranh đó đã bị cậu vứt vào phòng chứa đồ, không bao giờ mở ra nữa. Mãi đến khi cậu nằm viện, Cung Thiếu Đường quay về lấy quần áo thay cho cậu, vô tình vào phòng chứa đồ mới phát hiện ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thư ký bưng cà phê vào, thấy Diệp Đàm đang xem ảnh, liền mỉm cười nói: "Bà chủ, sau này anh và ông chủ cùng chụp một tấm đẹp đi ạ. Ông chủ nói đây là tấm anh ấy rất khó khăn mới chọn được, những tấm khác chụp không đẹp."

 

Nghĩ lại thì, cậu và Cung Thiếu Đường hình như thật sự chưa có tấm ảnh chụp chung nào. Mà kỹ năng chụp ảnh của Cung Thiếu Đường, chắc là tệ lắm, nếu không thì sao lại không chụp được vài tấm đẹp?

 

"Khung ảnh này được thêm vào khi nào? Lần trước tôi đến không thấy."

 

Thư ký nói: "Luôn có ạ, trước đây là một tấm ảnh khác, hình như là ở một quán bánh quẩy. Hai ngày trước khi anh đến công ty tham quan, khung ảnh bị cô lao công vô ý làm vỡ. Ông chủ lại muốn có một khung ảnh y hệt nên phải đặt mất mấy ngày, vì vậy anh không thấy."

 

Diệp Đàm cười đáp: "Thì ra là vậy."

 

Có lẽ ở những nơi cậu không biết, Cung Thiếu Đường cũng có lòng với cậu. Còn về tấm ảnh trước đó, tám chín phần cũng là chụp lén.

 

"Anh bận thì tôi ra ngoài trước nhé, có gì cứ gọi tôi."

 

"Được."

 

Diệp Đàm gật đầu, đợi thư ký ra ngoài, mở két sắt, chụp từng trang tài liệu rồi gửi hết cho Cung Thiếu Đường.

 

Sau khi Cung Thiếu Đường nhận được, anh nhắn lại một câu rằng ngày mai sẽ gọi lại cho cậu, bảo cậu tự chăm sóc bản thân, Diệp Đàm nhìn tấm ảnh đó, mỉm cười, rồi cất đồ đi và rời khỏi.

 

Cung Thiếu Đường ở ngoài nửa tháng, tối hôm đó mới phong trần mệt mỏi vội vã trở về.

 

Đột nhiên anh trở về mà không báo trước, Diệp Đàm cũng không biết, đúng lúc bị anh nhìn thấy Diệp Đàm lại đang ăn đồ ăn vặt. Nhưng lời nói đến cửa miệng lại không nỡ trách mắng Diệp Đàm, liền coi như không thấy, vươn tay ôm lấy Diệp Đàm.

 

Không biết là chột dạ hay nhớ nhung, Diệp Đàm cứ để anh ôm, cũng không nói gì.

 

Cung Thiếu Đường nhẹ nhàng nói bên tai cậu: "Nhớ em."

 

Diệp Đàm cười cười: "Hôm qua gọi điện anh cũng không nói là về."

 

Khi thấy Diệp Đàm nói chuyện với mình rất tự nhiên, giống như thời điểm họ tốt nhất lúc trước, anh cũng rất vui: "Vốn dĩ tưởng phải kéo dài thêm mấy ngày mới ký được hợp đồng, không ngờ hôm qua vừa nói chuyện xong với em, đối phương liền đến nên ký xong là tôi về luôn."

 

Diệp Đàm ừ một tiếng.

 

Mùi gà rán cứ xộc vào mũi Cung Thiếu Đường, Cung Thiếu Đường cảm thấy nếu cứ thế này mình sẽ không giả vờ được nữa, liền nói với Diệp Đàm: "Muốn uống cháo, sang chỗ tôi nấu cho tôi một ít nhé?"

 

Diệp Đàm đang loay hoay không biết làm sao để Cung Thiếu Đường nhanh chóng rời đi, liền sảng khoái gật đầu: "Được, đi thôi."

 

Thế là hai người lên lầu, vệ sĩ đi ra sau đó dưới ánh mắt ra hiệu của Cung Thiếu Đường, liền đóng gói toàn bộ đồ ăn vặt đó vứt đi.

 

Ăn xong, hai người ngồi trên sofa uống trà.

 

Diệp Đàm nhớ ra tấm ảnh trên bàn làm việc, liền lấy điện thoại của anh, nói: "Chúng ta chụp một tấm chung nhé?"

 

Cung Thiếu Đường nhìn Diệp Đàm, suy nghĩ một lát liền hiểu ra, liền đứng dậy vào phòng lấy máy ảnh DSLR ra, rồi gọi một vệ sĩ vào, chụp cho hai người vài tấm ảnh chung.

 

Đợi vệ sĩ ra ngoài, hai người lại tùy ý chụp cho nhau vài tấm, sau đó lại cùng nhau tự sướng, vì không nhìn thấy màn hình nên ảnh tự sướng luôn thiếu một chút gì đó nhưng lại rất đời thường.

 

Đùa giỡn, cười nói, Cung Thiếu Đường vòng tay ôm lấy Diệp Đàm, sau đó từ trong túi xách mang về lấy ra một túi tài liệu, mở ra bên trong là đơn đăng ký kết hôn đồng giới ở nước ngoài. Một tờ Cung Thiếu Đường đã điền xong, tờ còn lại rõ ràng là dành cho Diệp Đàm.

 

Cung Thiếu Đường nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Thời gian chúng ta bên nhau còn rất ngắn, tôi đã xác định là em rồi, tôi biết EQ của tôi rất kém nhưng vì kém nên gặp được một người không dễ, thay đổi cũng không dễ. Còn về em đối với tôi, có thể cần rất nhiều thời gian để nhìn nhận, để thử thách, đều được, tôi sẽ chờ. Tờ đơn này em cứ cầm về, đợi đến một ngày, em cảm thấy có thể tin tưởng tôi rồi, vậy thì chúng ta sẽ đi đăng ký, được không?"

 

Những câu hỏi như "Được không?", "Có được không?", "Ổn không?" đều là những điều Cung Thiếu Đường học được sau này.

 

Nhưng khi anh hỏi Diệp Đàm như vậy, Diệp Đàm cũng sẵn lòng nói ra suy nghĩ của mình khiến khoảng cách giữa họ ngày càng thu hẹp nên anh cũng sẵn lòng nói nhiều hơn.

 

Diệp Đàm cười cười, đặt tài liệu lại vào túi tài liệu, nói: "Tôi cần xem xét thêm."

 

Cung Thiếu Đường nói: "Đương nhiên." rồi lại gần Diệp Đàm.

 

Diệp Đàm không né tránh, cuối cùng Cung Thiếu Đường cũng đã hôn được người mình yêu.

 

Ba năm sau, Diệp Đàm và Cung Thiếu Đường ngồi lên máy bay, trong túi có đơn đăng ký kết hôn đã được hai người ký, họ sẽ đi đăng ký kết hôn.

 

Cuối cùng, mối tình này cũng đã vẽ nên một dấu chấm hết đẹp đẽ và viên mãn, nó có thể có sóng gió nhưng nguyện không phụ kiếp này.