Họa Ái

Chương 14



Sau khi Cung Thiếu Đường rời đi, Đan Ni ngồi xuống cạnh giường: "Tôi biết chúng ta sẽ gặp lại mà."

 

Đối mặt với Đan Ni, Diệp Đàm ngược lại không còn căng thẳng như vậy: "Tại sao?"

 

"Diệp Đàm, thật ra thời gian chúng ta quen biết không tính là dài nhưng cậu đối xử với tôi thế nào, trong lòng cậu hẳn là biết rõ, hơn nữa, chỉ cần là việc cậu hỏi, tôi chưa từng lừa cậu."

 

Đan Ni nghiêm túc nhìn Diệp Đàm, Diệp Đàm gật đầu.

 

"Vậy thì hôm nay tôi nói với cậu mấy lời, cũng là thật lòng. Tôi mong ông chủ tốt và cũng mong cậu tốt."

 

Đan Ni khẽ cười: "Từ nhỏ ông chủ đã rất thông minh nhưng EQ lại cực thấp. Lão gia thường nói, nếu ông chủ không sống trong gia đình này, e rằng sau này sẽ c.h.ế.t đói, chúng tôi cũng nghĩ vậy. Ông chủ không giỏi biểu đạt, phản ứng trong tình cảm cũng rất chậm chạp. Cũng không ai dạy ngài ấy cách yêu một người, đến nỗi việc những người xung quanh ngài ấy thay đổi rất thường xuyên cũng không ai nói gì ngài ấy. Đứng trên lập trường của lão gia, ông ấy cho rằng việc thay đổi thường xuyên không có gì xấu, nếu chỉ yêu một người, ngược lại rất dễ bị người ta nắm được điểm yếu. Còn những người dưới quyền thì không dám dạy, chỉ cần ông chủ bình an là được rồi."

 

"Cậu và ông chủ quen biết chưa lâu, không hiểu ông chủ lợi hại đến mức nào trong con đường này. Nhưng bây giờ ông chủ đang dần dần tẩy trắng, ngược lại không còn nguy hiểm như vậy nữa. Cộng thêm bên Trung Quốc đã nới lỏng với ông chủ, lại có sự ủng hộ của thiếu gia Hàn nên ông chủ phát triển ở đây cũng khá thuận lợi. Đương nhiên, những điều này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là tôi đã sớm phát hiện ông chủ đối với cậu là khác biệt, chỉ là không nhắc nhở ông chủ sớm nên mới có những chuyện sau này."

 

"Nhưng đôi khi tôi nghĩ, nếu không có những chuyện sau này thì ông chủ cũng rất khó tự mình phát hiện ra tâm ý của mình phải không? Vì vậy quá trình này đối với cậu rất tệ nhưng đối với những người đi theo ông chủ lại là điều đáng mừng. Chỉ là chúng tôi đều đã bỏ qua, rằng cậu cũng có quyền không tha thứ cho ông chủ nên nghĩ đến điểm này, tôi cảm thấy tôi cần phải xin lỗi cậu."

 

Diệp Đàm nói: "Không liên quan đến anh, là tôi và anh ấy sống ở hai thế giới khác nhau."

 

Đan Ni khẽ cười nói: "Nếu ông chủ đang bước vào thế giới của cậu, vậy thì cậu có thể cho ngài ấy thêm một cơ hội không? Có lẽ so với người khác, cách ông chủ thể hiện tình yêu với một người là không đủ. Nhưng theo chúng tôi thấy, đó đã là rất nhiều ngoại lệ rồi."

 

"Đương nhiên rồi, nếu cậu không còn chút tình cảm nào với ông chủ nữa, thì thôi vậy, gượng ép cũng chẳng có kết quả tốt. Nhưng nếu cậu vẫn còn chút tình cảm với ông chủ thì hãy cho ngài ấy thêm một cơ hội nữa nhé?"

 

Diệp Đàm mím đôi môi khô khốc.

 

Đan Ni thừa thắng xông lên: "Sau khi cậu đi, ông chủ đã cho người vừa mới đến bên cạnh ngài ấy đi rồi, thật ra người đó cũng chỉ gặp ông chủ một lần, ăn một bữa cơm thôi, không có gì khác cả. Sau đó bên cạnh ông chủ cũng không còn ai nữa."

 

Diệp Đàm khẽ cười trong lòng, Đan Ni cũng vì Cung Thiếu Đường mà không giữ lại chút sức lực nào.

 

Mà nói đi cũng phải nói lại, sự chăm sóc của Cung Thiếu Đường dành cho cậu hai ngày nay cậu cũng thấy rõ, không nói là cảm động, chỉ là cảm nhận được sự tận tâm.

 

"Tôi sẽ nghĩ thêm." Diệp Đàm xem như đã nới lỏng, dù sao đối với Cung Thiếu Đường, cậu cũng chưa hoàn toàn buông bỏ chút tình cảm cuối cùng đó.

 

"Được." Đan Ni cười gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Buổi tối ăn cơm, Cung Thiếu Đường thay quần áo rồi trở về, anh cũng mang bữa tối đến cho Diệp Đàm.

 

Diệp Đàm ăn cháo, giả vờ như không quan tâm nói: "Căn nhà ở thành phố S tôi muốn tự mình ở, đồ đạc ở nhà bên này tôi sẽ không chuyển đi nữa nên cần một chiếc máy tính có thể vẽ và một bảng vẽ điện tử."

 

Cung Thiếu Đường vẫn thông minh như thường, lập tức hiểu ý của Diệp Đàm, liền nói: "Được, tôi sẽ sắp xếp người đi làm ngay."

 

Chuyển đến thành phố S, Diệp Đàm không cảm thấy có gì không thích nghi được, đều là trong nước, những thứ cậu thích đều có, chỉ là giọng địa phương khác nhau nhưng vẫn có thể giao tiếp bằng tiếng phổ thông.

 

Cung Thiếu Đường có nhà ở đây, còn căn nhà thuê cho Diệp Đàm thì ngay dưới nhà anh, việc đi lại tiện lợi hơn rất nhiều.

 

Mỗi sáng và tối, Cung Thiếu Đường đều xuống lầu ăn cơm cùng Diệp Đàm, buổi trưa thì ăn ở công ty, mỗi ngày anh cũng giục Diệp Đàm vẽ, không cho cậu dồn deadline vào một tuần trước khi nộp bản thảo nữa, để tránh ảnh hưởng đến giờ giấc sinh hoạt mà tái phát bệnh dạ dày.

 

Diệp Đàm cũng đã gặp Hàn Mặc Lẫm và Tô Cảnh Thần, còn đến công ty của Cung Thiếu Đường ở bên này, Cung Thiếu Đường giới thiệu với nhân viên rằng cậu là bà chủ và những nhân viên đó đều gọi cậu như vậy, Diệp Đàm xấu hổ nghĩ thầm, sau này sẽ không bao giờ đến cái công ty quái quỷ đó nữa.

 

Sau khi ăn tối, hai người bưng trà ra bên cửa sổ ngắm cảnh, từ đây có thể ngắm nhìn cảnh đêm thành phố S, rất đẹp, rất lộng lẫy, là một sự hưởng thụ.

 

Mỗi lần đứng ở đây cùng Cung Thiếu Đường, Diệp Đàm đều không khỏi nghĩ, khi tình yêu của họ như một thảm họa, liệu họ còn có thể thưởng thức cảnh đẹp trước mắt không?

 

Vô số lần câu trả lời đều là khẳng định, bởi vì sự yên bình này, sự đồng hành này đã khiến cậu rất hài lòng với mọi thứ trước mắt. Có lẽ lần này cũng sẽ không kéo dài nhưng cậu lại tham lam tận hưởng điều đó.

 

"À đúng rồi, chiều mai tôi phải về nước một chuyến, giải quyết một số việc." Cung Thiếu Đường nói.

 

Bay đi bay lại hai nơi đã là chuyện thường, Diệp Đàm gật đầu.

 

"Em ăn đúng giờ, ngủ đúng giờ, đừng để tôi lo lắng."

 

"Ừm."

 

"Chán thì ra ngoài đi dạo đi, đừng có mãi ở nhà."

 

"Biết rồi."