Họa Ái

Chương 4



Đối với một người không có khuynh hướng S-M, lại không chủ động muốn được huấn luyện, quá trình này là đau khổ, là sự hủy hoại nhân phẩm.

 

Nhưng mỗi khi nghĩ đến giọng điệu vui mừng của mẹ khi nhận được năm mươi nghìn đô la Mỹ đó, Diệp Đàm lại cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.

 

Bệnh của em trai vẫn đang được điều trị, tình hình xem ra không xấu đi, đợi liên hệ được bệnh viện tốt hơn một chút là có thể chuyển viện, coi như là tin tốt duy nhất gần đây.

 

Hai tuần sau, Diệp Đàm một lần nữa gặp lại Cung Thiếu Đường, hai người cũng là lần đầu tiên phát sinh quan hệ.

 

Cung Thiếu Đường không phải là người thô bạo, cũng không có sở thích biến thái nào, chỉ cần cậu thành thật làm tốt những gì cần làm, Cung Thiếu Đường sẽ không nói gì.

 

Có lẽ Cung Thiếu Đường đã hài lòng nên rất nhanh sau đó, dưới sự sắp xếp của Đan Ni, Diệp Đàm có một căn nhà riêng ở đây, không xa trường học và đi lại cũng tiện.

 

Trường học không yêu cầu sinh viên quốc tế phải ở ký túc xá nên trừ những trường hợp gia đình cực kỳ khó khăn mới xin vào ký túc, còn phần lớn sinh viên vẫn thích thuê nhà ở ngoài.

 

Gần trường có nhiều phòng đơn cho thuê, giá thuê cũng hợp lý. Vì vậy, việc Diệp Đàm không ở ký túc xá cũng không có gì lạ.

 

Diệp Đàm nhanh chóng chuyển đến chỗ ở mới.

 

Mỗi ngày Cung Thiếu Đường sẽ đến một đến hai lần, mỗi lần rời đi đều để lại cho Diệp Đàm một ít tiền, số tiền này Diệp Đàm đều tích cóp lại, sau đó gửi về cho mẹ.

 

Đối với mẹ, Diệp Đàm cũng nói dối rằng trường học đã biết hoàn cảnh của cậu, đưa cậu đến tổ chức từ thiện để xin, số tiền đó đều là do quyên góp nên mẹ cậu cũng yên tâm nhận lấy.

 

Khi thấy em trai mọi việc ổn định, tâm trạng mẹ cũng thoải mái hơn nhiều, áp lực của Diệp Đàm giảm bớt, dường như mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt.

 

Chờ đến khi Cung Thiếu Đường không còn thích cậu nữa, số tiền cậu có cũng đủ chi phí điều trị cho em trai rồi. Dù quá trình không mấy tốt đẹp nhưng ít nhất kết cục cũng nên là tốt đẹp.

 

Hôm đó Diệp Đàm tan học về nhà, vừa mở cửa phát hiện cửa không khóa trong, liền biết Cung Thiếu Đường đã đến. Cậu và Cung Thiếu Đường đã duy trì mối quan hệ này được hơn ba tháng, nói là tốt thì cũng chẳng có gì tốt, nói là không tốt thì cậu cũng không có tư cách để nói là không tốt ở điểm nào.

 

Vừa vào nhà, Diệp Đàm đã thấy Cung Thiếu Đường bưng cà phê đứng bên cửa sổ như thể đang ngắm cảnh, lại như thể chẳng có phong cảnh gì để ngắm.

 

“Anh đến rồi.” Với Cung Thiếu Đường, Diệp Đàm có một nỗi sợ hãi bản năng.

 

Cậu đã gần như biết Cung Thiếu Đường làm nghề gì, cũng chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ gần gũi với một người như vậy.

 

Cung Thiếu Đường gật đầu: “Hôm nay tôi không muốn ra ngoài ăn, em cứ nấu đại gì đó là được.”

 

“Vâng.” Thực ra Diệp Đàm không thích ra ngoài ăn, ăn không quen nên có thời gian cậu vẫn tự nấu đồ ăn Trung Quốc ở nhà.

 

Hơn nữa, từ khi ở bên Cung Thiếu Đường, công việc làm thêm ở quán bar đã nghỉ, thời gian buổi tối của cậu cũng nhiều hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cung Thiếu Đường nhìn cậu, nhíu mày nói: “Mỗi lần gặp em, tôi chỉ thấy em mặc có mấy bộ quần áo này thôi. Tiền của em dùng vào đâu hết rồi?”

 

Những cậu trai từng đi theo anh, ai nấy đều ăn mặc thời thượng, sang chảnh, riêng Diệp Đàm này, cứ luẩn quẩn mấy bộ quần áo đó, sạch sẽ gọn gàng thì có nhưng để nói là đẹp mắt thì không.

 

Diệp Đàm cười ngượng nghịu: “Không có gì, chỉ là gửi về nhà thôi.”

 

Vết nhăn hình chữ "Xuyên" giữa hai lông mày Cung Thiếu Đường sâu hơn: “Gia đình em khó khăn đến mức nào? Năm vạn tệ trước đó không đủ sao?”

 

Diệp Đàm biết Cung Thiếu Đường không thích người khác nói dối, liền kể rõ tình hình cụ thể trong nhà. Cung Thiếu Đường lúc này mới giãn mày, khẽ gật đầu.

 

Diệp Đàm tiếp lời: “Không giấu gì anh, ban đầu đúng là hoàn toàn vì tiền nhưng khi ở bên anh, tôi không hề cảm thấy tệ, đôi khi còn có người để trò chuyện, rất tốt.”

 

Cung Thiếu Đường hiếm khi làm xong là đi ngay, trừ khi có việc cần giải quyết. Phần lớn thời gian anh sẽ ở lại, cũng sẽ trò chuyện phiếm với Diệp Đàm một lúc. Ở một nơi xa lạ, có người sẵn lòng dùng tiếng Trung trò chuyện với anh, đó thực ra là một sự an ủi lớn lao.

 

Cung Thiếu Đường không nói gì, anh không bận tâm Diệp Đàm theo anh vì điều gì. Hiện giờ anh thấy Diệp Đàm không tệ, mọi mặt đều phù hợp thì cứ "nuôi" trước, đợi chơi chán rồi thì thôi.

 

Đương nhiên, với "thú cưng" hiện tại của mình, anh gần như đáp ứng mọi yêu cầu về tiền bạc, anh cũng không thiếu chút tiền đó.

 

Nửa tháng sau, Diệp Đàm nhận được điện thoại của mẹ, nói có người đến chuyển em trai của cậu sang bệnh viện thủ đô, còn nói toàn bộ chi phí điều trị đều được bao trọn gói.

 

Diệp Đàm ngẩn người, hỏi: “Là người nào ạ?”

 

“Họ nói là họ Cung, bảo là con quen. Mẹ không chắc lắm nên vội gọi điện hỏi con.”

 

Diệp Đàm hơi kinh ngạc, an ủi mẹ: “Ồ, vậy con biết rồi, là người của bộ phận từ thiện bên này. Lát nữa con gọi điện hỏi lại xem sao.”

 

“À vậy à, được, hỏi rõ rồi báo cho mẹ một tiếng.”

 

“Vâng.”

 

Cúp điện thoại, Diệp Đàm gửi tin nhắn cho Cung Thiếu Đường, bảo anh có thời gian thì gọi lại cho mình.

 

Cách làm của Cung Thiếu Đường khiến Diệp Đàm bất ngờ, cậu không ngờ một kim chủ lại có thể làm đến mức này. Đồng thời, trong lòng cậu cũng ấm áp, theo cậu thấy, ít nhất Cung Thiếu Đường cũng coi cậu là một con người.

 

Cung Thiếu Đường không gọi lại cho cậu và cũng không có bất kỳ tin tức nào, đột nhiên ba ngày sau xuất hiện tại chỗ ở của cậu. Vừa vào nhà, Cung Thiếu Đường liền nằm xuống giường.

 

Diệp Đàm ngồi xuống bên giường, chăm chú nhìn gương mặt mệt mỏi của Cung Thiếu Đường. Ba ngày nay cậu cũng đã suy nghĩ rất nhiều, nếu nói ban đầu cậu đối với Cung Thiếu Đường chỉ là mối quan hệ cung cầu về tiền bạc thì không biết từ lúc nào, cậu đã có thêm một chút phụ thuộc vào Cung Thiếu Đường, không phải về tiền bạc mà là về cuộc sống.