Có lúc Cung Thiếu Đường sẽ đưa cậu đến các nhà hàng cao cấp ăn uống, giúp anh chàng "nhà quê" này được mở mang tầm mắt với nhiều điều trước đây chưa từng nghĩ tới.
Hai người cũng sẽ cùng nhau đi dạo, xem phim bao rạp, tham dự một số buổi tiệc không quá quan trọng và đối với bên ngoài, Cung Thiếu Đường nói cậu là trợ lý thực tập của mình, cũng không có ai coi thường cậu. Dù sao làm gì có tình nhân nào lại ăn mặc giản dị đến thế chứ?
Việc cậu có thể nhanh chóng hòa nhập vào thành phố xa lạ này, Cung Thiếu Đường cũng góp công không nhỏ. Nếu theo cách sống trước đây của cậu thì mỗi ngày cậu chỉ đi lại ba điểm, nhà ở, trường học và chỗ làm thêm, e rằng sẽ mất rất nhiều thời gian để hòa nhập.
“Mẹ tôi gọi điện cho tôi, nói với tôi chuyện anh phái người giúp đỡ em trai tôi, cảm ơn anh.” Diệp Đàm nhẹ giọng nói.
Cung Thiếu Đường nhắm mắt: “Không có gì. Em đã đi theo tôi, tôi cũng không muốn thấy em ngày nào cũng lo lắng vì chuyện này, hơn nữa đây chỉ là chuyện nhỏ thôi. Có bất cứ nhu cầu gì nữa thì em cứ liên hệ với Đan Ni của tôi nhé, chuyện này giao cho cậu ấy rồi.”
“Vâng, cảm ơn anh.” Việc lớn này đã được giải quyết, quả thực Diệp Đàm nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Không có gì.” Cung Thiếu Đường vẫn không mở mắt: “Làm gì đó cho tôi ăn đi, tôi đói rồi.”
“Vâng, tôi đi ngay đây.”
Ăn xong, Cung Thiếu Đường đi tắm, rồi ôm Diệp Đàm ngủ thiếp đi. Đây là lần đầu tiên hai người không làm gì cả mà chỉ ngủ, Diệp Đàm cảm thấy rất an tâm và cũng có chút vui sướng.
Tâm trạng này khiến cậu suy nghĩ kỹ lưỡng hồi lâu, việc cậu quen Cung Thiếu Đường không tốt đẹp gì. Tuy Cung Thiếu Đường đối với cậu không thể nói là quan tâm nhưng đứng ở vị trí của cậu mà nhìn thì cũng không có gì để chê, lại còn giúp đỡ cậu chữa trị cho em trai khiến gia đình họ cũng có hy vọng.
Mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp, còn cậu… cũng dần dần thích Cung Thiếu Đường rồi. Trong cái thích này cũng có tình cảm "chim non" và chính vì có nên mới không thể buông bỏ…
Nhưng còn Cung Thiếu Đường đối với cậu thì sao? Cậu không biết, Cung Thiếu Đường ít biểu cảm, tuy Cung Thiếu Đường đối xử tốt với cậu nhưng chưa từng nói lời yêu.
Thích một người thì tự nhiên cũng mong đối phương thích mình nhưng phải làm thế nào đây? Cậu còn phải suy nghĩ thêm.
Diệp Đàm tỉnh dậy, Cung Thiếu Đường đã rời đi, trên bàn ngoài một ít tiền mặt còn có một cái hộp. Mở ra bên trong là một đôi khuy măng sét, viên kim cương lớn cho thấy giá trị không hề rẻ.
Đây là lần đầu tiên Cung Thiếu Đường tặng quà cho Diệp Đàm theo cách này, bình thường đều là Diệp Đàm thích cái gì thì anh sẽ mua thẳng cho cậu, chứ không phải tặng một thứ mà không biết Diệp Đàm có thích hay không.
Diệp Đàm cười, trong lòng luôn cảm thấy có lẽ Cung Thiếu Đường cũng có cậu trong lòng.
Về quá khứ của Cung Thiếu Đường, Diệp Đàm cũng tìm hiểu được một số điều từ Đan Ni.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gia đình Cung Thiếu Đường làm trong giới hắc đạo, danh tiếng lẫy lừng đến mức người thường không thể tưởng tượng được. Trước khi tiếp quản công việc gia đình, Cung Thiếu Đường luôn thích những cậu trai trẻ đẹp, những người muốn nịnh bợ anh cũng nhân cơ hội này để kiếm lợi cho mình.
Nhưng không phải cậu trai nào Cung Thiếu Đường cũng chấp nhận, anh rất kén chọn và cũng chưa bao giờ có một người bạn đồng hành cố định.
Ông chủ của câu lạc bộ mà Đan Ni quản lý thực ra là Cung Thiếu Đường, chỉ là Cung Thiếu Đường không bao giờ lộ mặt trong việc quản lý nên rất ít người biết ông chủ thật sự là ai. Còn Đan Ni luôn với tư cách là quản lý tiền tuyến, giúp Cung Thiếu Đường quản lý câu lạc bộ này.
Sở dĩ Cung Thiếu Đường tin tưởng Đan Ni là vì bố của Đan Ni đã hy sinh để bảo vệ bố của Cung Thiếu Đường, nhà họ Cung trọng đạo nghĩa nên luôn giúp đỡ và chăm sóc Đan Ni.
Đan Ni lớn hơn Cung Thiếu Đường vài tuổi, sau khi tốt nghiệp cũng từng làm vài việc khác nhưng cuối cùng vẫn quay về nhà họ Cung, góp một phần sức lực cho Cung Thiếu Đường.
Bên cạnh Cung Thiếu Đường chưa bao giờ thiếu người, lúc Diệp Đàm biết chuyện này, trước đây cậu không có cảm giác gì, trong lòng chỉ toàn nghĩ đến em trai và tiền nhưng bây giờ nghĩ lại, khó tránh khỏi cảm thấy chua xót.
Từ khi hiểu rõ lòng mình, Diệp Đàm bắt đầu chăm sóc bản thân, chuyện của em trai đã không còn cần cậu lo lắng nữa nên số tiền Cung Thiếu Đường cho cậu cũng không tích góp mà dùng để mua sắm một số quần áo.
Đương nhiên, đồ quá đắt cậu cũng không mua nổi, chỉ là một số bộ trông khá ổn, chắc chắn tốt hơn so với đồ trước đây của cậu.
Cung Thiếu Đường lại biến mất một tuần nữa, Diệp Đàm không những không vì sự vắng mặt của Cung Thiếu Đường mà tình cảm phai nhạt, ngược lại còn nảy sinh vô vàn nhớ nhung.
Cuối tuần, Diệp Đàm như thường lệ đi siêu thị mua sắm đồ ăn, khi về, cậu thấy xe của Cung Thiếu Đường đỗ dưới nhà. Cửa xe mở ra, Cung Thiếu Đường bước xuống, Diệp Đàm sững người một chút, sau đó nở nụ cười, chạy lại.
Nhưng tay cậu đang xách đầy đồ, không thể làm gì khác, chỉ đành cười nói: “Anh đến rồi ạ?”
Cung Thiếu Đường gật đầu, đánh giá Diệp Đàm trông có vẻ ăn mặc khác đi một chút, người vệ sĩ vừa xuống xe vội vàng nhận lấy đồ trên tay Diệp Đàm.
Cung Thiếu Đường khẽ mỉm cười, gần như không thể nhận ra: “Mua quần áo mới rồi à?”
Diệp Đàm hơi ngượng ngùng: “Lần trước anh để quên một chiếc khuy măng sét, tôi liền muốn mua một bộ đồ để phối, tiện thể mua thêm vài bộ nữa.”
Cung Thiếu Đường dường như hài lòng, nói: “Rất hợp, vào nhà đi.”
“Vâng.” Diệp Đàm cũng vui vẻ hớn hở, theo Cung Thiếu Đường vào nhà.
Khi ăn trưa, Cung Thiếu Đường hỏi Diệp Đàm: “Tết em có về nhà không?”