Vì em trai đã được chuyển vào bệnh viện thủ đô nên để tiện chăm sóc em, mẹ đã thuê một căn phòng gần đó, bình thường giặt giũ nấu ăn đều ở đó. Diệp Đàm cùng mẹ đến căn phòng thuê để dọn dẹp đồ đạc, chắc chắn cái Tết này ba mẹ con họ sẽ phải ở đây.
Diệp Đàm cũng nhân cơ hội này nói với mẹ về những rủi ro có thể xảy ra trong ca phẫu thuật của em trai nhưng mẹ rất tự tin, cảm thấy gia đình họ được trời phù hộ, không chỉ giải quyết được vấn đề chi phí y tế mà còn có chuyên gia nước ngoài đến phẫu thuật, còn có gì mà không vượt qua được nữa?
Diệp Đàm cũng không nỡ dội gáo nước lạnh vào người mẹ đã bạc tóc nên không nói thêm gì nữa.
Cung Thiếu Đường biến mất vài ngày, rồi trở lại trước ca phẫu thuật của em trai. Mọi thứ cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ ngày mốt vào phòng mổ.
Trong căn suite của khách sạn, Diệp Đàm ngồi trên ghế sofa: “Tôi vẫn có hơi không yên tâm.”
Cung Thiếu Đường uống một ngụm rượu vang đỏ: “Nếu chuyên gia không giải quyết được, em có lo lắng cũng vô ích. Bệnh của em trai em cũng không thể kéo dài được nữa, những gì có thể làm em đều đã làm rồi, còn lại thì cứ xem số trời.”
Diệp Đàm gật đầu, ngay cả khi phẫu thuật thành công thì những vấn đề hậu phẫu cậu thật sự không thể đảm bảo sẽ không có gì.
Hôm qua chuyên gia đã gọi cậu và mẹ đến nói rõ một lượt các tình huống có thể xảy ra. Mẹ nghe xong vẫn rất tin tưởng nhưng cậu thì lại có chút lo lắng. Tuy nhiên, những gì có thể làm cậu đều đã làm rồi, những việc còn lại chỉ có thể chờ đợi.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Đàm và mẹ đưa em trai vào phòng phẫu thuật.
Ca phẫu thuật kéo dài mười tiếng đồng hồ, chuyên gia bước ra nói: “Ca phẫu thuật rất thành công. Nhưng khi nào có thể tỉnh lại và liệu có di chứng nào không, vẫn cần phải theo dõi thêm.”
“Vâng, cảm ơn ngài.” Diệp Đàm và mẹ cảm ơn chuyên gia, trong lòng cũng nhẹ nhõm.
Mẹ vội nói: “Con đói rồi phải không? Lát nữa mẹ đi mua gì đó cho con ăn nhé.”
Diệp Đàm mỉm cười: “Mẹ, con đi là được rồi ạ. Đợi em ra thì con đi.”
“Được.”
Hai mẹ con đã an tâm, cứ như thể mây đen tan biến, mặt trời đã lộ ra nụ cười.
Một giờ sau, em trai được đẩy ra ngoài, rồi trực tiếp vào phòng ICU, Diệp Đàm và mẹ hỏi có thể vào thăm không, y tá nói hai giờ sau có thể sắp xếp cho họ vào thăm, bây giờ thì không được.
Diệp Đàm bảo mẹ ngồi tạm ở ghế trước cửa ICU, còn mình thì ra ngoài mua đồ ăn.
Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, Diệp Đàm đã sốt ruột gọi cho Cung Thiếu Đường nhưng điện thoại của Cung Thiếu Đường lại tắt máy.
Diệp Đàm hơi thất vọng nhưng nghĩ đến em trai, cậu lại vui vẻ đi mua cơm.
Em trai vẫn luôn ở trong phòng ICU, Diệp Đàm và mẹ cũng đã vào thăm, mọi thứ đều bình thường, dường như chỉ còn chờ em trai tỉnh lại.
Một ngày trôi qua bình yên nhưng đến ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, bác sĩ và y tá đã xông vào phòng ICU.
Mẹ và Diệp Đàm đang ngồi bên ngoài lập tức đứng dậy, nhìn vẻ mặt nặng trĩu của bác sĩ, cảm giác không lành chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẹ đã mềm nhũn cả chân, Diệp Đàm vội vàng đỡ bà, lo lắng nhìn vào bên trong phòng ICU.
Ba mươi phút sau, chuyên gia bước ra, vẻ mặt tiếc nuối nói với mẹ và Diệp Đàm: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Bệnh nhân do biến chứng hậu phẫu, dẫn đến suy đa tạng, đã qua đời rồi.”
“A ——” Mẹ đau đớn gào lên một tiếng, rồi xông vào phòng ICU.
Diệp Đàm cũng đau lòng tột độ, trước mắt tối sầm nhưng sau khi lấy lại tinh thần liền lập tức xông vào chăm sóc mẹ.
Mẹ quỳ bên giường, vén tấm vải trắng lên, nhìn khuôn mặt xanh xao, tĩnh lặng của em trai, khóc rống lên.
Diệp Đàm rưng rưng nước mắt, an ủi: “Mẹ… Mẹ đừng quá đau lòng…”
Mẹ căn bản không nghe thấy Diệp Đàm đang nói gì, bà khóc lóc đòi con trai út trở về, nói ông trời bất công, cho họ hy vọng, rồi lại đẩy họ vào tuyệt vọng.
Cứ thế khóc, rồi mẹ ngất đi, y tá vội đẩy giường đến, đưa mẹ đi cấp cứu.
Diệp Đàm lau vội nước mắt, nói với em trai: “Anh không tốt, không thể chữa khỏi bệnh cho em, em đừng giận anh. Anh sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, em đừng lo lắng.”
Nói xong, cậu lau mặt cho em trai, đắp lại tấm vải trắng, rồi quay người bước ra, cậu còn phải đến phòng cấp cứu xem mẹ, khoảnh khắc này, cậu chợt hiểu ra bi thương là thứ dư thừa.
Vừa đi đến cầu thang, cửa thang máy mở ra, Cung Thiếu Đường bước ra.
Khoảnh khắc này, Diệp Đàm không kìm nén được nữa, nhào vào lòng Cung Thiếu Đường mà khóc nức nở một trận, Cung Thiếu Đường cứ thế ôm cậu, không nói gì, đó đã là sự an ủi không lời.
Ngay khi tiếng khóc của Diệp Đàm dần nhỏ lại, cậu chợt nghe thấy có người kinh hãi gào lên: “Có người nhảy lầu!”
Vệ sĩ vừa được Cung Thiếu Đường sai xuống chăm sóc mẹ cậu vội vàng chạy lên.
Diệp Đàm nhìn thấy anh, tim cậu nghẹn lại, nhào đến bên cửa sổ, dưới lầu, trên vũng m.á.u đỏ tươi, chiếc áo len màu trắng nổi bật đến lạ.
Đó là chiếc áo cậu mang về từ nước ngoài khi về nước, hôm nay mẹ cậu mới mặc lần đầu.
Ngay sau đó, mắt Diệp Đàm tối sầm, rồi không còn biết gì nữa, khi Diệp Đàm tỉnh lại, cậu đã ở trong phòng bệnh.
Cậu ngay lập tức nhớ lại cảnh tượng trước khi ngất đi, đột ngột bật dậy, Cung Thiếu Đường giữ cậu lại, không cho cậu lao ra ngoài.
Diệp Đàm nhìn Cung Thiếu Đường, ánh mắt mang theo vài phần khẩn cầu: “Tôi… mẹ tôi…”
Cậu hy vọng anh sẽ nói không sao nhưng trong lòng cũng hiểu, làm sao có thể không sao?
Cung Thiếu Đường thu tay đang đặt trên vai Diệp Đàm lại, nói: “Em hãy nén bi thương.”
Nước mắt Diệp Đàm lăn dài, Cung Thiếu Đường ngồi xuống mép giường: “Những chuyện còn lại tôi sẽ cho người giúp em xử lý, em đừng quá đau lòng.”