Họa Ái

Chương 6



Diệp Đàm nói: “Mẹ tôi không muốn tôi về nhưng tôi muốn về thăm em trai, không biết ý anh thế nào.”

 

Cung Thiếu Đường nói: “Đúng lúc khoảng thời gian đó tôi cũng phải đến Trung Quốc một chuyến, em cũng đi cùng đi.”

 

Diệp Đàm bất ngờ và vui mừng: “Được ạ.”

 

Có lẽ là do đã quá lâu kể từ lần thân mật trước đó, cộng thêm việc Diệp Đàm đã hiểu rõ tâm tư của mình nên lần này hai người làm rất lâu và cũng rất nhập tâm.

 

Ngày hôm sau Diệp Đàm tỉnh dậy, Cung Thiếu Đường đang ngồi trong phòng khách dùng máy tính xử lý công việc, bên tay đặt một ly cà phê, đĩa đã trống không, nhìn những mảnh vụn và vết dầu mỡ trên đó, có lẽ là bánh mì nướng kèm bơ.

 

Trong nhà có sẵn bánh mì và bơ, máy nướng bánh mì thì chỉ cần cho lát bánh mì vào là được, những thứ này Cung Thiếu Đường tự làm được, không cần người khác bận tâm.

 

Diệp Đàm mặc bộ đồ ngủ lụa mới mua, chân trần đi đến bên cạnh Cung Thiếu Đường, anh tự nhiên đưa tay ôm cậu lại, Diệp Đàm thuận thế ngồi xuống bên cạnh Cung Thiếu Đường.

 

Cung Thiếu Đường nói: “Tôi đã cho người tìm chuyên gia xem qua bệnh án của em trai em, vị trí khối u không tốt lắm, phẫu thuật có rủi ro rất cao, đây không phải là vấn đề tiền bạc mà là y học không thể đảm bảo thành công tuyệt đối, ngay cả những chuyên gia hàng đầu cũng vậy.”

 

Hiện thực bày ra trước mắt, Diệp Đàm trong lòng thực ra cũng hiểu, dù nhiều tiền đến đâu cũng chỉ có thể đảm bảo cho em trai môi trường điều trị tốt nhất, thậm chí là bác sĩ giỏi nhất nhưng những chuyện xảy ra trong quá trình phẫu thuật và giai đoạn nguy hiểm sau đó thì không ai có thể đảm bảo được.

 

Vì vậy đôi khi, cậu muốn nghĩ theo hướng tốt nhưng cũng hiểu rằng không phải chuyện gì cũng hoàn toàn không có nguy hiểm và bất ngờ như cậu nghĩ.

 

“Ừm… tôi biết.”

 

“Bệnh của em trai em càng phẫu thuật sớm càng tốt, để tránh khối u phát triển lớn hơn, chèn ép các dây thần kinh não khác.”

 

“Ừm.”

 

“Lần này em về Trung Quốc cùng tôi, tôi sẽ đưa một chuyên gia hàng đầu đến đó, để phẫu thuật cho em trai em. Nhưng vẫn là câu nói đó, tôi không thể đảm bảo kết quả.”

 

Có được bác sĩ giỏi nhất đến phẫu thuật cho em trai, đối với Diệp Đàm đã là một niềm vui bất ngờ rồi, còn về kết quả thì chỉ có thể cầu trời phù hộ.

 

“Cảm ơn anh, anh đối với tôi quá tốt, đôi khi tôi thực sự không biết tại sao anh lại tốt với tôi như vậy.” Diệp Đàm cười nhạt.

 

Chỉ vì họ là tình nhân ư? Cung Thiếu Đường thật sự đối xử tốt với mọi tình nhân của anh như vậy sao? Hay là… vì cậu có gì đó khác biệt?

 

Cung Thiếu Đường vỗ vỗ lưng cậu nhưng không nói gì. Thực ra, những điều này đối với Cung Thiếu Đường chỉ là chuyện nhỏ, với anh những chuyện có thể giải quyết bằng tiền đều không phải là vấn đề.

 

Còn về "thú cưng" của anh đã là thú cưng thì phải đối xử tốt một chút, thú cưng mới nghe lời, hiểu chuyện.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cuối năm, câu lạc bộ tổ chức tiệc thường niên, mời các hội viên cao cấp tham dự, Cung Thiếu Đường liền dẫn Diệp Đàm đi.

 

Trong buổi tiệc, ly chén chạm nhau, Cung Thiếu Đường ngồi cách xa một chút, vệ sĩ đứng hai bên không ai dám đến gần Cung Thiếu Đường, chỉ có Đan Ni đi cùng.

 

Diệp Đàm đi lấy đồ ăn nhẹ, một cậu trai tóc vàng đã chặn đường cậu.

 

“Cậu là thú cưng mới của Cung Thiếu sao?” Cậu trai ngẩng cao đầu hỏi.

 

Thú cưng? Diệp Đàm nhíu mày: “Cậu là ai?”

 

“Nói thế nào nhỉ?” Cậu trai xoay xoay chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay: “Tôi có thể xem là người tiền nhiệm của cậu.”

 

Diệp Đàm trong lòng đại khái đã hiểu, không muốn dây dưa với cậu ta, liền nói: “Cho tôi qua.”

 

Nhưng cậu trai vẫn chặn đường cậu: “Thực ra tôi cũng không có ác ý gì, chỉ là với tư cách người đi trước nói với cậu vài câu.”

 

“Cậu đừng tưởng Cung tiên sinh thật lòng với cậu nhé, anh ta ấy mà, người bên cạnh thay đổi như thay áo, cao có, lùn có, đẹp trai có, ưa nhìn có nhưng trong lòng anh ta đều chỉ là thú cưng mà thôi. Cho nên cậu cũng đừng quá tự coi mình là con người. Làm thú cưng của anh ta, anh ta cưng chiều cậu, đó là thói quen của anh ta. Còn nói về tình yêu thì không có một chút nào đâu.”

 

“Nói bậy.” Diệp Đàm giận dữ trừng mắt.

 

“Tôi nói bậy với cậu thì có ích lợi gì? Tôi cũng chẳng được lợi lộc gì. Cậu có thể coi là tôi không cam lòng vì bị bỏ rơi đi, dù sao thì anh ta sẽ không coi cậu là người đâu. Không tin thì cậu cứ chờ xem nhưng mà Đan Ni lại là một người chu đáo đấy, đợi đến khi cậu bị Cung Thiếu đuổi đi như một con chó, Đan Ni sẽ là người giúp anh ta xử lý hậu sự.”

 

Nói xong, cậu trai cầm ly rượu đi về phía một người đàn ông khác, hai người cử chỉ thân mật, chắc hẳn là một cặp, Diệp Đàm mang theo nghi ngờ quay trở lại chỗ Cung Thiếu Đường.

 

Đan Ni hỏi cậu: “Sao thế? Trông cậu có vẻ không được khỏe.”

 

Diệp Đàm lấy lại tinh thần, cười cười: “Không sao, có lẽ vừa rồi uống chút rượu nên hơi say rồi.”

 

Cung Thiếu Đường không nói gì, chỉ uống rượu vang đỏ, nhìn ánh đèn lộng lẫy trong bữa tiệc.

 

Chuyện này Diệp Đàm luôn để trong lòng, đôi khi lại đem ra suy nghĩ, rồi nghĩ kỹ hơn, lại thấy quả thực Cung Thiếu Đường đối xử với cậu rất tốt, có lẽ sẽ có ngoại lệ. Hơn nữa, cậu trai tóc vàng đó, cậu cũng không quen, ai mà biết lời cậu ta nói là thật hay giả?

 

Trước Tết, Cung Thiếu Đường đưa Diệp Đàm về nước nhưng anh còn có việc cần giải quyết nên đã sai người đưa Diệp Đàm đến bệnh viện, không đi cùng.

 

Mẹ thấy Diệp Đàm trở về, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Diệp Đàm lừa mẹ rằng học bổng đủ dùng, nên muốn về thăm bà và em trai, còn em trai nhìn thấy Diệp Đàm cũng rất vui. Hai anh em ngồi cùng nhau nói rất nhiều chuyện.

 

Diệp Đàm tiếp tục bịa chuyện, nói rằng một chuyên gia nước ngoài đã thấy bệnh của em trai trên thông tin hỗ trợ và sẵn lòng đích thân đến phẫu thuật cho em, mẹ và em trai đều mừng quýnh, liên tục nói trời phù hộ.