Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác

Chương 1: Mở Quan Tài Vẽ Chân Dung



Năm Kỳ Trinh thứ hai mươi, nước Bắc Lương, Cẩm Giang.

 

Trời tháng Giêng, thời tiết thất thường. Mới lúc trước còn quang đãng vạn dặm, chỉ trong chốc lát đã mưa to như trút nước, sấm chớp đùng đoàng. Con đường nhỏ lát đá xanh đã ngập một lớp nước mỏng, trơn trượt vô cùng.

 

Kỷ Vân Thư tay cầm ô, tay còn lại ôm một chiếc hộp gỗ đàn hương được chế tác tinh xảo, đi một mạch từ Kỷ gia đến cổng Chu phủ.

 

Tháng Giêng, nhà nhà đều tưng bừng không khí vui mừng, nhưng cổng Chu phủ lại treo đầy lụa trắng và mấy chiếc đèn lồng trắng tang tóc.

 

Thì ra hôm qua, tiểu thư Chu gia đột ngột qua đời vì tai nạn!

 

Kỷ Vân Thư gập ô lại, phủi đi những giọt nước mưa trên vai, rồi cẩn thận kiểm tra lại chiếc hộp gỗ đàn hương trong lòng.

 

Đây chính là bảo bối kiếm cơm của nàng, tuyệt đối không thể để nước mưa làm hỏng!

 

Nếu không phải Huyện thái gia khẩn khoản nhờ vả, nàng thật sự không muốn đến đây.

 

Làm việc vào tháng Giêng, quả thực có chút không may mắn.

 

“Tiên sinh, ngài đã đến rồi.”

 

Một gã sai vặt trong phủ vội vã chạy tới, khom lưng, lo lắng cất tiếng gọi.

 

Việc gọi nàng là tiên sinh cũng không có gì lạ, vì Kỷ Vân Thư đang vận một thân nam trang, dáng vẻ vô cùng thanh nhã.

 

Kỷ Vân Thư gật đầu, đi theo gã sai vặt đến linh đường ở hậu viện. Khắp sân, nha đầu và gia nhân đều quỳ la liệt, ai nấy cúi đầu lau nước mắt.

 

Trong nội đường, Chu lão gia mặc một chiếc trường bào lụa màu tím thẫm, tóc búi cao, sắc mặt nặng nề, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng. Mắt ông hằn đầy tơ máu, trông vô cùng mệt mỏi.

 

Bên cạnh, Chu phu nhân càng khóc đến không thành tiếng, đau đớn tột cùng. Hôm qua khi biết tin con gái c.h.ế.t thảm, bà đã ngất lịm ngay tại chỗ. Đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, nếu không có mấy tiểu nha đầu đỡ, e rằng bà đã ngã quỵ xuống đất lần nữa.

 

Kỷ Vân Thư đã quen với những cảnh tượng như thế này.

 

Chu lão gia thấy Kỷ Vân Thư đến gần, liếc nhìn phu nhân của mình một cái, rồi mới kéo nàng sang một bên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Kỷ tiên sinh, phiền ngài rồi. Tiểu nữ lúc sinh thời thích nhất trang phục màu hồng, cũng rất thích trang điểm. Khi rảnh rỗi, con bé thường ra sân ngắm hoa mai. Vì sức khỏe yếu nên con bé không hay ra ngoài, chỉ là hôm qua… con bé ngã từ trên gác xuống, đập đầu vào hòn non bộ, khuôn mặt…”

 

“Chu lão gia yên tâm, tại hạ hiểu rồi.”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Kỷ Vân Thư đáp lời, đặt chiếc hộp gỗ đàn hương mình mang theo xuống rồi mở ra. Bên trong là những dụng cụ vẽ được chế tác tinh xảo. Hộp chia làm ba tầng: tầng thứ nhất là bảy, tám cây bút lông loại nhỏ có cán bạc khắc hoa văn mây cuộn; tầng thứ hai là nghiên mực có rãnh chứa nước; tầng thứ ba là bảng màu 48 ô, màu sắc thuần khiết, đều đặn.

 

Chiếc hộp tuy nhỏ nhưng chứa đựng đầy đủ mọi thứ.

 

Mấy tiểu nha đầu tò mò nhìn vào trong vài lần. Phong thái vẽ tranh thế này, họ quả thực chưa từng thấy qua.

 

Gã sai vặt mang đến một cuộn lụa trải ra bàn, rồi dẫn Kỷ Vân Thư đến bên quan tài.

 

Bên trong quan tài, khuôn mặt của Chu tiểu thư đã thối rữa, da thịt nát bấy, tơ m.á.u quyện vào xương trắng, hai gò má đã lộ cả xương. Hai tròng mắt lồi hẳn ra ngoài, lệch lạc treo trong hốc mắt. Môi và răng vẫn còn nguyên vẹn, nhưng sống mũi đã gãy nát.

 

Bộ dạng này, ai nhìn mà không kinh hãi?

 

Nhưng trượt chân ngã lầu thì cũng nên có dáng vẻ này.

 

Nhìn lại trang phục và búi tóc, chiếc áo lụa gấm màu hồng thượng hạng vẫn còn phẳng phiu, tóc đen như mực, hài hòa với những món trang sức chôn cùng.

 

Chu gia này quả không hổ là gia đình giàu có. Cũng chẳng trách Huyện thái gia phải ba lần bảy lượt mời nàng đến đây.

 

Kỷ Vân Thư quan sát cẩn thận xong, liền quay lại bàn, nhanh chóng pha vài loại màu, chọn một cây bút số ba, bắt đầu phác thảo đường nét lên lụa. Chưa đầy một lát, bức tranh đã thành hình. Nàng lại lần lượt tô màu, tạo khối, nhuộm sắc, điều chỉnh…

 

Những người xung quanh đều sững sờ, kinh ngạc đến nghẹn lời.

 

Người ta đều nói ở Cẩm Giang có một vị họa sư tiên sinh nổi tiếng, làm việc cho nha môn, chuyên vẽ tranh cho người chết. Bất kể là t.h.i t.h.ể m.á.u thịt be bét, hay t.h.i t.h.ể bị cháy đen thối rữa, thậm chí chỉ là một đống xương trắng, nàng đều có thể vẽ lại được dung mạo lúc còn sống của họ.

 

Một đôi tay khéo léo, một chiếc hộp gỗ đàn hương, quả thực là tài năng phi thường.

 

Nửa khắc sau, Kỷ Vân Thư thu bút, phủi phủi bụi trên tay áo.