Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác

Chương 2: Thân Phận Hẩm Hiu



Trên cuộn lụa là một nữ tử mặc áo hồng phớt đứng dưới gốc mai. Nàng có chiếc cằm nhọn thanh tú, gương mặt hồng hào thanh tú, đôi mắt sâu như ngọc bích, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ mỉm cười. Bức tranh tựa như một mỹ nhân bước ra từ tranh thủy mặc, sống động như thật.

 

Chu lão gia vừa nhìn thấy, đôi mắt liền đỏ hoe, thân mình run lên vì xúc động. Nhưng là đàn ông, ông cố nén nước mắt, cuộn bức tranh lại rồi đưa đến trước mặt phu nhân.

 

“Đúng rồi, đây là Ngưng nhi, đây chính là dáng vẻ lúc còn sống của con bé! Con gái số khổ của ta ơi, lúc sống con đã mang nhiều bệnh tật, bây giờ c.h.ế.t đi còn không được toàn thây, là lỗi của mẹ, mẹ có lỗi với con! Con gái đáng thương của ta…”

 

Chu phu nhân ôm bức tranh, vừa đau đớn vừa dằn vặt, khóc nức nở như mưa rơi trên hoa lê.

 

“Phu nhân, đừng đau buồn nữa. Ngưng nhi cũng không muốn thấy bà như vậy đâu. Sức khỏe bà không tốt, đừng làm ta lo lắng nữa!”

 

Chu phu nhân nén tiếng khóc, đôi mắt gần như đã mù lòa, cuối cùng được các nha đầu dìu về phòng nghỉ ngơi.

 

Kỷ Vân Thư thu dọn đồ đạc, kẹp chiếc hộp gỗ dưới cánh tay, chuẩn bị rời đi.

 

“Kỷ tiên sinh xin dừng bước.” Chu lão gia gọi nàng lại, dúi một túi bạc qua: “Chút bạc này, mong tiên sinh nhận cho.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

“Không cần đâu. Ta làm việc cho nha môn, tiền này Huyện thái gia sẽ tự trả cho ta.”

 

Nàng đẩy túi bạc lại rồi bước ra khỏi linh đường.

 

Số tiền đó, nàng thực sự không thể nhận. Nàng làm việc cho nha môn, chỉ nhận tiền của quan phủ. Nếu nhận tiền riêng, sau này các nhà giàu sẽ không cần thông qua nha môn mà tìm thẳng đến nàng, như vậy chẳng phải sẽ bận c.h.ế.t sao.

 

Cái gọi là, không có quy tắc thì không thành khuôn khổ. Tuân thủ quy tắc, đôi khi lại có lợi hơn!

 

Mưa càng lúc càng lớn. Kỷ Vân Thư từ Chu phủ men theo đường cũ trở về Kỷ gia. Nàng không đi cửa chính mà vào bằng cửa hông.

 

Tại Tây sương viện.

 

Loan Nhi xoa xoa tay, lo lắng nhìn ra ngoài. Thấy Kỷ Vân Thư trở về, cô bé vội vàng chạy ra đón.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tiểu thư, người ra ngoài đã gần hai canh giờ rồi. Vừa rồi lão phu nhân cho người qua, nói là có khách quý từ kinh thành đến, tối nay yến tiệc không cho người tham dự. Còn nói người chuyên vẽ tranh cho người chết, mang đến điềm xui xẻo.”

 

“Ta vốn dĩ cũng không muốn đi, em hoảng hốt làm gì?”

 

“Nhưng các vị tiểu thư khác trong viện đều được tham dự, chỉ riêng tiểu thư là bị gạt ra.” Loan Nhi bất bình.

 

“Ta sợ nhất là nơi náo nhiệt, em không phải không biết. Hơn nữa, hôm nay trời mưa, ở trong phòng nghỉ ngơi là tốt nhất.”

 

Kỷ Vân Thư dùng nước mưa dưới mái hiên rửa tay rồi bước vào phòng.

 

Loan Nhi lo lắng cho chủ tử nhà mình, chỉ biết thở dài một tiếng rồi cũng đi theo vào.

 

Kỷ Vân Thư thay bộ nam trang ra, để mặt mộc thanh tú. Làn da trắng trẻo, dung mạo xinh đẹp, gương mặt thanh nhã ẩn chứa sự thông minh và linh khí.

 

Nhưng mỹ nhân trong gương, rốt cuộc không phải là dáng vẻ ban đầu của nàng.

 

Năm năm trước, nàng đột tử trên bàn phẫu thuật, khi tỉnh lại đã trở thành Tam tiểu thư mười ba tuổi của Kỷ gia ở Cẩm Giang. Ký ức ùa về, nàng mới biết chủ nhân của thân thể này là một thứ nữ bị ghẻ lạnh. Mẹ nàng xuất thân từ thanh lâu, có nàng là do cha nàng say rượu. Ngay khi nàng vừa chào đời, mẹ đã khó sinh mà qua đời. Từ nhỏ, nàng bị vứt ở một viện nhỏ phía Tây sương, do Trương ma ma chăm sóc. Vài năm trước, Trương ma ma bệnh nặng qua đời.

 

Sau đó, tiền sinh hoạt hàng tháng trong viện ngày càng ít đi. Kỷ Vân Thư mười ba tuổi đói đến mức chỉ còn da bọc xương, cuối cùng c.h.ế.t đói.

 

Và một Kỷ Vân Thư mới đã sống lại.

 

May mắn thay, ở thế kỷ 21, nàng là một chuyên gia phục dựng hình người nổi tiếng, chuyên phục dựng lại khuôn mặt từ xương cốt khai quật được. Vì thế, nàng quyết định làm lại nghề cũ, vào nha môn làm việc, vẽ lại dung mạo lúc còn sống cho những người c.h.ế.t có khuôn mặt bị biến dạng, nhờ vậy mà có cơm ăn áo mặc.

 

Nhưng cũng vì thế mà người nhà họ Kỷ lại càng không ưa nàng. Kỷ gia là dòng dõi danh giá, còn Kỷ Vân Thư lại thường xuyên tiếp xúc với tử thi. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ làm mất hết thể diện của Kỷ gia hay sao.

 

Do đó, mỗi lần đi làm việc, Kỷ Vân Thư đều giả nam trang, không bao giờ nhắc đến gia thế của mình. Kỷ gia không quan tâm đến nàng, nàng cũng vui vẻ tự tại, nhận bổng lộc của nha môn, thỉnh thoảng còn sắm được vài bộ quần áo mới.

 

Trong năm năm, Kỷ Vân Thư cũng đã dần quen với cơ thể này, sử dụng nó một cách thành thạo.