Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác

Chương 168: Ngươi nói dối



Đó là đại lao của Hình Bộ, người thường sao có thể tùy tiện ra vào.

 

Thấy Kinh Triệu Doãn có vẻ khó xử, Kỷ Vân Thư lại nói tiếp: “Trong bản khẩu cung này, tuy hắn đã thừa nhận tội g.i.ế.c người, cũng khai ra nơi giấu xác, nhưng có vài điều, ta vẫn cảm thấy hắn chưa khai báo rõ ràng.”

 

“Chưa khai báo rõ ràng?” Kinh Triệu Doãn không hiểu, trầm ngâm nói: “Chẳng phải hắn đã khai rằng, vì Mị Hương Nhi bị người ta sỉ nhục nên mới ra tay g.i.ế.c những kẻ đó hay sao? Hắn cũng khai là đã đặt t.h.i t.h.ể cùng với thịt lợn, khi vận chuyển ra khỏi thành, Nguyễn gia tiểu thư đã trốn lên núi Lãnh, còn mảnh vải trắng kia cũng xác thực là của Cam Trù Lương. Những điều này, không phải đều đã rõ ràng rồi sao? Còn như tiên sinh nói về thứ tự c.h.ặ.t t.a.y và lột da, có lẽ do hắn g.i.ế.c quá nhiều người nên nhớ nhầm cũng là chuyện có thể xảy ra.”

 

Lời của Kinh Triệu Doãn không phải không có lý.

 

Nhưng thần kinh nhạy bén của Kỷ Vân Thư khiến cho mớ bòng bong trong lòng nàng vẫn chưa thể gỡ rối được.

 

Nàng thở dài một tiếng!

 

“Tóm lại, trong chuyện này vẫn còn nhiều điểm mập mờ. Bất kỳ vụ án nào cũng cần phải điều tra tường tận mới có thể định tội. Kinh Triệu Doãn, ngài hãy để ta vào gặp hắn đi. Vụ án này, từ đầu đến cuối, ta là người rành rẽ hơn bất kỳ ai.”

 

“Chuyện này…”

 

Kinh Triệu Doãn cũng không phải không muốn đưa nàng đi, chỉ là, bản thân ông chỉ mang hàm quan Chánh Tứ Phẩm, trong khi ở Hình Bộ còn có Hình Bộ Thượng Thư Chánh Nhất Phẩm và Hình Bộ Thị Lang Chánh Nhị Phẩm.

 

Nhưng sự việc đã đến nước này, Kinh Triệu Doãn không có lý do gì để từ chối.

 

“Được, ta sẽ đưa cô đến đại lao của Hình Bộ.”

 

Ông đã đồng ý!

 

Sau khi hai người đến đại lao Hình Bộ, Kinh Triệu Doãn xuất trình lệnh bài, dặn dò ngục tốt không được thông báo cho Hình Bộ Thượng Thư và Hình Bộ Thị Lang, rồi lén đưa Kỷ Vân Thư vào trong.

 

Đại lao của Hình Bộ quả nhiên khác hẳn với những nhà lao ở các nơi khác. Tuy bên trong vẫn âm u, tù túng, đèn dầu cũng chỉ được thắp cách quãng, nhưng không đến mức hôi hám, bẩn thỉu.

 

Hơn nữa, không gian bên trong đại lao khá rộng rãi, hai góc bên ngoài mỗi gian phòng giam đều đặt một chậu nước để khử mùi.

 

Thành lớn và tỉnh nhỏ, quả nhiên khác biệt đến từng chi tiết, ngay cả nhà giam cũng không ngoại lệ!

 

Khi đến bên ngoài phòng giam của Cam Trù Lương, họ thấy hắn đang ngồi bệt dưới đất, lưng tựa vào bức tường lạnh lẽo, trên người mặc bộ tù phục màu trắng dính đầy máu, hằn lên vô số vết roi.

 

Xem ra, phương thức thẩm vấn của Hình Bộ cũng không thoát khỏi việc dùng nhục hình để ép cung!

 

Mái tóc hắn rối bù, che khuất gương mặt lạnh lùng và quật cường.

 

Kinh Triệu Doãn tiến lên nhìn một lát, rồi nói với Kỷ Vân Thư: “Thời gian không có nhiều, cô muốn hỏi gì thì mau hỏi đi.”

 

“Vâng!”

 

Kỷ Vân Thư từ từ bước tới, đứng bên ngoài cửa phòng giam, dùng tay gõ nhẹ mấy cái lên thanh gỗ.

 

Những tiếng gõ trầm đục truyền đến tai Cam Trù Lương, nhưng hắn vẫn không hề có phản ứng.

 

Kỷ Vân Thư cất lời: “Ta biết ngươi đang nghe, và chắc chắn ngươi nghe thấy.”

 

Nghe vậy, Cam Trù Lương cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng về phía nàng.

 

Tuyệt nhiên không có nửa điểm sợ hãi!

 

“Ngươi… là ai?”

 

“Ngươi không cần biết ta là ai. Ta đến đây chỉ muốn hỏi ngươi vài câu.”

 

Hắn cười khẩy, vết thương nơi khóe miệng đột nhiên nứt ra, rỉ máu.

 

“Những gì cần nói, ta đã nói hết rồi. Những gì các ngươi muốn biết, cũng đều đã biết cả. Là ta g.i.ế.c người, tất cả đều do một tay ta làm.” Giọng hắn khàn đặc.

 

“Mị Hương Nhi có đáng để ngươi làm vậy không?”

 

Nghe thấy cái tên này, đôi mắt hắn hơi ngước lên, quả quyết đáp: “Đương nhiên là đáng. Hương Nhi là một cô nương tốt, một cô nương lương thiện. Trên đời này, không ai có thể sánh bằng nàng. Nhưng nàng không đáng phải chịu đựng những chuyện đó, không đáng…”

 

Không đáng?

 

Là chỉ chuyện bị người ta sỉ nhục sao?

 

Kỷ Vân Thư bèn ngồi xổm xuống, vẻ mặt nghiêm túc hỏi hắn: “Ngươi và Mị Hương Nhi rốt cuộc có quan hệ gì?”

 

“Không có quan hệ gì cả, hoàn toàn không. Nàng không biết ta thích nàng, cũng không biết là ta đã g.i.ế.c người, nàng không biết gì hết…” Hắn lặp đi lặp lại.

 

Trong giọng nói còn mang theo cả sự nuối tiếc.

 

Kỷ Vân Thư lạnh lùng nhìn hắn, đôi môi mỏng khẽ thốt ra một câu.

 

“Cam Trù Lương, có thật là ngươi đã g.i.ế.c người không?”

 

Câu hỏi vừa dứt, Cam Trù Lương lại bật cười, trơ tráo nhìn thẳng vào mắt Kỷ Vân Thư.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn nói: “Ta đã nhận tội, cũng đã điểm chỉ rồi.”

 

“Ngươi bị ép cung sao?”

 

“Là ta tự mình thừa nhận.” Hắn trả lời rất nhanh.

 

Kỷ Vân Thư không vội không vàng, lấy tờ khẩu cung ra, mở rộng trong tay, đưa về phía hắn.

 

“Được, vậy ta hỏi ngươi một lần nữa, khi ngươi g.i.ế.c Nguyễn gia tiểu thư, có phải ngươi đã c.h.ặ.t t.a.y nàng trước, rồi mới lột da mặt nàng, đúng không?”

 

“Phải!”

 

“Nhưng ta đã nghiệm thi, t.h.i t.h.ể rõ ràng là bị lột da mặt trước, rồi mới bị chặt đứt hai tay.”

 

Cam Trù Lương nhìn nàng dò xét: “Ngươi là ngỗ tác?”

 

“Không hẳn, nhưng những gì ta nói ra đều có căn cứ. Ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi của ta là được.”

 

“Ta g.i.ế.c nhiều nữ tử như vậy, làm sao nhớ rõ được chứ? Lột da trước cũng được, c.h.ặ.t t.a.y trước cũng được, tóm lại là ta đã g.i.ế.c người rồi.” Hắn nói, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

 

Như thể đã ôm sẵn tâm thế quyết chết!

 

Nhưng sắc mặt hắn lại đột nhiên trầm xuống, nắm chặt tay, tức giận nói tiếp: “Chỉ cần có thể bảo vệ Hương Nhi, ta có thể làm bất cứ điều gì, ta cũng nguyện ý làm mọi việc thay nàng. Lũ đàn bà đó đáng chết, chúng nó có điểm nào xinh đẹp hơn Hương Nhi của ta? Dựa vào đâu mà hết lần này đến lần khác sỉ nhục nàng?”

 

“Dù vậy, ngươi cũng không nên g.i.ế.c người.” Kỷ Vân Thư nói.

 

“Những kẻ đó đáng chết, không phải sao?” Hắn nhướng mày, cảm thấy lời mình nói rất có lý.

 

Gương mặt hắn dần lộ ra vẻ dữ tợn.

 

“Vậy tại sao… ngươi còn cưỡng h.i.ế.p những nữ tử đó?”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Ánh mắt Cam Trù Lương đột nhiên ngước lên, vẻ căng thẳng trên mặt thoáng qua rồi biến mất.

 

Nhưng vẫn bị Kỷ Vân Thư bắt gặp.

 

Sự căng thẳng đó mang theo né tránh, thậm chí là chột dạ.

 

Một lúc sau, hắn nói: “Chẳng phải nói trinh tiết của nữ tử là quan trọng nhất sao? Ta không chỉ muốn chúng chết, mà còn muốn chúng nếm thử cảm giác sống không bằng chết. Hơn nữa, ta còn c.h.ặ.t t.a.y của chúng, ngâm tất cả qua mỡ lợn, rồi mang đến tửu lầu cho người ta ăn. Bọn họ đều khen ngon, lần nào đến cũng gọi món đó. Nhưng có một lần, ta quên không dùng mỡ lợn ngâm thịt, kết quả ngày hôm đó, rất nhiều khách đã trả lại món ăn.”

 

Nói xong, hắn còn cười lên mấy tiếng một cách biến thái.

 

Ghê tởm!

 

Dạ dày Kỷ Vân Thư cuộn lên một trận!

 

Thịt mà nàng và Vệ Dịch ăn hôm đó, quả nhiên là thịt người!

 

Nàng cau mày, nén lại cảm giác buồn nôn trong lồng ngực, từ từ đứng dậy.

 

Nàng nói: “Ngươi có biết mình đang nói gì không?”

 

“Đương nhiên là biết.”

 

Đôi mắt âm trầm của Cam Trù Lương ngước lên, ngay sau đó, hắn đứng dậy khỏi mặt đất, tiến về phía Kỷ Vân Thư.

 

Đột nhiên, hắn chộp lấy cánh tay Kỷ Vân Thư, kéo mạnh về phía trước.

 

Kỷ Vân Thư bị kéo dúi về phía trước một bước, thân thể ép chặt vào song gỗ!

 

Kinh Triệu Doãn và hai ngục tốt thấy vậy, định tiến lên. Kỷ Vân Thư lại giơ tay còn lại lên, ra hiệu cho họ đừng qua đây.

 

Mà Cam Trù Lương cũng quả thật không có hành động gì quá khích.

 

Hắn nắm lấy tay nàng, giọng điệu quỷ dị hỏi: “Những gì ngươi muốn biết, ta đều đã nói cho ngươi rồi, ngươi còn muốn biết gì nữa?”

 

Vì khoảng cách rất gần, Kỷ Vân Thư nhìn rõ gương mặt của Cam Trù Lương.

 

Trên mặt hắn bị roi quất rách vài đường, vết m.á.u đã khô, nhưng khi hắn nói chuyện, vết thương lại nứt ra, m.á.u trên mặt thậm chí còn nhỏ xuống mu bàn tay của Kỷ Vân Thư.

 

Vô cùng bắt mắt!

 

Cũng chính vì vậy, ánh mắt Kỷ Vân Thư vừa vặn dừng lại ở cổ họng hắn, nhìn thấy yết hầu nhô lên.

 

Trong lòng, nàng đột nhiên run lên!

 

Kinh ngạc!

 

“Ngươi… nói dối!”

 

Kỷ Vân Thư bất ngờ thốt lên.