Hả!
Nói dối?
Cam Trù Lương thu lại ánh mắt âm trầm đó.
“Ngươi nói gì?”
Cùng lúc hắn hỏi lại bằng giọng tàn nhẫn, bàn tay cũng dần siết chặt, bóp cổ tay Kỷ Vân Thư đến đau điếng.
Nhưng Kỷ Vân Thư không hề giãy giụa, càng không chút sợ hãi mà đối diện với đôi mắt đẫm m.á.u của Cam Trù Lương.
Nàng chất vấn hắn.
“Rốt cuộc, ngươi có g.i.ế.c người không?”
Đôi mắt thông tuệ của Kỷ Vân Thư tựa như một luồng sáng cực quang, có thể nhìn thấu tâm can, khiến đối phương không gì che giấu được.
Bàn tay Cam Trù Lương từ từ rời khỏi cánh tay nàng.
Hắn vừa nói: “Tất cả mọi chuyện, ta đều đã nói cho các ngươi. Mọi chứng cứ cũng đều chỉa về phía ta. Người g.i.ế.c chính là ta, các ngươi nên lập tức g.i.ế.c ta đi, đem ta ra ngũ mã phanh thây.”
Đúng vậy, mọi chứng cứ đều chỉa về phía hắn, trước đó, Kỷ Vân Thư cũng đã nhận định hắn chính là hung thủ.
Tại sao lúc này, nàng lại nói hắn nói dối?
Kỷ Vân Thư lùi lại một bước, nói: “Ngươi yên tâm, nếu người thật sự là do ngươi giết, ngươi nhất định sẽ nhận lấy báo ứng thích đáng.”
Không cần nói thêm nữa, nàng lập tức quay người, rời khỏi phòng giam của Cam Trù Lương.
Phía sau, vang lên tiếng gầm gừ, c.h.ử.i rủa của Cam Trù Lương.
“Ta chính là hung thủ, các ngươi g.i.ế.c ta đi, mau g.i.ế.c ta đi…”
Cùng với từng đợt va đập vào song gỗ…
Kỷ Vân Thư dừng lại ở nơi nghỉ ngơi của ngục tốt trong nhà giam, không nói hai lời, nhanh chóng cầm lấy bút mực trên bàn, viết vài dòng lên giấy, nét mực vừa khô liền gấp lại.
Nàng vội vàng đưa cho Kinh Triệu Doãn.
Vội vã dặn dò: “Kinh Triệu Doãn, phiền ngài sai người lập tức đến cửa cung, nếu Dung Vương có thể thuận lợi chặn được Diệc Vương, thì bức thư này không cần giao cho ngài ấy. Nếu không thể, hãy đưa thư cho ngài ấy, bảo ngài ấy cùng Diệc Vương vào cung diện kiến Thánh thượng.”
“Chuyện này…”
“Sự tình khẩn cấp, muộn nữa sẽ không kịp.”
Thấy Kỷ Vân Thư sốt ruột như vậy, Kinh Triệu Doãn cũng không hỏi thêm, nhận lấy thư, lập tức gọi người của mình vào, căn dặn xong xuôi.
Chỉ là, Kinh Triệu Doãn lúc này vẫn còn băn khoăn, quay sang hỏi Kỷ Vân Thư: “Kỷ tiên sinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trên thư viết gì mà phải khẩn cấp đưa cho Dung Vương như vậy?”
Kỷ Vân Thư liếc nhìn về phía phòng giam của Cam Trù Lương, ánh mắt hơi trầm xuống, rồi lại nhìn Kinh Triệu Doãn.
Nàng hỏi: “Ngài có để ý đến yết hầu của Cam Trù Lương không?”
“Yết hầu?” Kinh Triệu Doãn ngẫm lại: “Có gì lạ sao?”
“Yết hầu của hắn rõ ràng khác với người thường. Yết hầu của nam tử bình thường có dạng góc nhọn, góc càng nhỏ thì yết hầu càng lớn. Nhưng… yết hầu của Cam Trù Lương lại khác, góc yết hầu của hắn gần như là góc tù, xấp xỉ bằng yết hầu của nữ giới.”
“Điều đó nói lên điều gì?”
“Nói lên…”
…
Cảnh Dung thúc ngựa phi nhanh, cùng Lang Bạc đến bên ngoài cửa nam.
Vừa lúc, Diệc Vương từ trên xe ngựa bước xuống, chuẩn bị vào cung.
Mới đi được hai bước, đã bị Cảnh Dung chặn lại.
Thấy Cảnh Dung vẻ mặt vội vã, Cảnh Diệc cười, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Ngươi làm gì vậy?”
“Ngươi muốn đi bẩm báo vụ án mất tích này?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao lại làm vậy?” Cảnh Dung chất vấn.
Cảnh Diệc cũng không che giấu, nói thẳng: “Tại sao ư? Cảnh Dung, vụ án này là do ta điều tra ra, đương nhiên phải do ta bẩm báo lên phụ hoàng.”
Trơ trẽn!
“Vụ án này có ý nghĩa gì, ngươi hẳn là rất rõ ràng.”
“Ta đương nhiên rõ ràng, nhưng trong lòng ngươi và ta lại càng rõ ràng hơn, Thái tử hiện giờ là Cảnh Hoa, phụ hoàng cũng đã lớn tuổi, ngươi và ta còn có thể chờ được bao nhiêu năm nữa? Thân phận Vương gia của chúng ta vốn đã rất nhạy cảm, ngươi điều tra vụ án mất tích, đơn giản cũng là vì 《 Lâm Kinh Án 》, nhưng nói cho cùng, cuối cùng chẳng phải cũng là vì ngôi vị Thái tử sao!”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Vậy nên, đây là lý do ngươi ba lần bốn lượt cản trở ta?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cái gọi là nhất sơn bất dung nhị hổ, cầy cáo khác hang, thú dữ khác nguồn.” Cảnh Diệc nói với giọng đầy thâm ý.
Đương nhiên, Cảnh Dung không ngốc, hiểu rõ ý của hắn.
“Cảnh Diệc, ta chỉ muốn điều tra ra 《 Lâm Kinh Án 》, không có ý nghĩ nào khác. Chỉ cần ngươi đồng ý không nhúng tay vào vụ án này, ta có thể đảm bảo với ngươi, ta tuyệt đối sẽ không tranh giành với ngươi, ngươi cũng không cần phải lúc nào cũng mưu tính đề phòng ta.”
“Ta dựa vào đâu để tin ngươi?” Cảnh Diệc nhướng mày.
“Nếu ta muốn tranh giành với ngươi, thì miếng ngọc bội trên người tên tử sĩ, ngay ngày hồi kinh ta đã sớm trình lên phụ hoàng rồi.”
Hả!
Cảnh Diệc trong lòng chùng xuống, nhưng lại nói một cách vô vị: “Cảnh Dung, ngươi biết ta không sợ, chỉ dựa vào một miếng ngọc bội thì không chứng minh được gì cả.”
“Ngươi nhất định phải nhúng tay vào chuyện này sao?”
“Ta không phải muốn đối đầu với ngươi, chỉ là người muốn leo lên cao thì phải chặt đứt con đường phía sau, để ngừa người khác lại bò lên.” Nói rồi, hắn vươn tay vỗ vỗ lên vai Cảnh Dung, cười lạnh một tiếng: “Lần sau, đừng để ta nhanh chân đến trước nữa!”
Dứt lời, hắn bước vào cửa nam!
Nhìn bóng lưng xa dần, sắc mặt Cảnh Dung trầm xuống.
Lang Bạc tiến đến, nhỏ giọng hỏi: “Vương gia, nếu Diệc Vương thật sự bẩm báo lên trên, vậy thì…”
Lời còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến.
Người trên ngựa nhảy xuống, quỳ một gối trước mặt Cảnh Dung, đưa thư tín qua.
“Vương gia, đây là Kỷ tiên sinh đưa tới.”
Hửm?
“Kỷ tiên sinh nói, nếu Dung Vương không thể ngăn được Diệc Vương, xem xong thư này, hãy cùng Diệc Vương vào cung diện kiến Thánh thượng!”
Cảnh Dung nhận lấy thư, mở ra xem, kinh ngạc!
Lập tức cất thư đi, bước nhanh vào cửa nam.
Lang Bạc phía sau, mặt đầy hoang mang.
Trong điện Phụ Dương.
Cảnh Diệc đã đem tờ khẩu cung trong tay trình lên cho Kỳ Trinh Đế.
Kỳ Trinh Đế vô cùng vui mừng, gấp tờ khẩu cung lại: “Hai tháng qua, trong ngoài kinh thành vì chuyện này mà lòng người hoang mang, Kinh Triệu Doãn kia tra tới tra lui cũng không ra manh mối gì. Không ngờ, vụ án này lại bị con phá được. Tốt, rất tốt.”
Cảnh Diệc cúi đầu, hơi khom lưng, khóe miệng nở nụ cười kín đáo.
“Trẫm trước nay thưởng phạt phân minh, nay con phá được án, trẫm không thể không thưởng. Nói xem, con muốn gì?”
Ngôi vị hoàng đế!
Người có cho không?
Cảnh Diệc chắp tay: “Nhi thần chỉ hy vọng Đại Lâm quốc thái dân an là đã mãn nguyện rồi. Huống chi việc này liên quan đến an nguy phúc lợi của bá tánh, cũng là việc nhi thần nên làm, không cầu phụ hoàng ban thưởng.”
Câu trả lời này!
Đặt ở thời hiện đại, chính là đáp án tiêu chuẩn!
Hiển nhiên, Kỳ Trinh Đế cũng rất hài lòng với câu trả lời của Cảnh Diệc, gật gật đầu, nói: “Dù sao đi nữa, con chung quy cũng đã lập công, trẫm sẽ thưởng cho con…”
“Dung Vương đến!”
Cảnh Dung vào đúng lúc, mặt không biểu cảm, chắp tay cúi người: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
Kỳ Trinh Đế hỏi: “Sao con lại vào cung?”
“Nhi thần biết Diệc Vương vào cung bẩm báo vụ án mất tích, cho nên liền theo vào. Về chuyện vụ án mất tích, nhi thần còn có…”
Kỳ Trinh Đế ngắt lời hắn: “Trẫm biết con muốn nói gì. Lúc trước trẫm đã hứa với Kỷ tiên sinh kia, chỉ cần nàng phá được vụ án mất tích, trẫm sẽ đồng ý cho phủ Ngự Quốc Công lật lại vụ án. Nhưng hiện tại, vụ án này là do Cảnh Diệc phá, lời hứa của trẫm về việc lật án, tự nhiên cũng không còn hiệu lực nữa.”
Cảnh Diệc đứng một bên, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý.
Nhưng Cảnh Dung vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, tiến lên một bước, nói: “Nhi thần chỉ muốn nói, việc Diệc Vương bẩm báo vụ án mất tích, có sai sót.”
“Có sai sót?”
“Hung thủ, không phải là Cam Trù Lương.”
Kỳ Trinh Đế cau mày, liếc nhìn Cảnh Diệc đang kinh ngạc, rồi quay lại hỏi Cảnh Dung: “Tại sao?”
Cảnh Dung chỉ nói.
“Bởi vì, hắn là một thái giám!”