Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác

Chương 192: Thời Tử Câm



Kể từ lúc trông thấy Tô Tử Lạc, Kỷ Vân Thư cứ mãi ngẩn ngơ.

 

Nhưng lý trí hết lần này đến lần khác tự nhủ, Tô Tử Lạc là Tô Tử Lạc.

 

Kỷ Bùi là Kỷ Bùi!

 

Gương mặt kia, chỉ là cực kỳ giống nhau mà thôi.

 

“Nàng đi đâu lánh nạn vậy?”

 

Giọng Cảnh Dung từ trên đỉnh đầu nàng vọng xuống.

 

Hoàn hồn lại, nàng mới nhận ra mình đã vào đến Đông uyển, ngước mắt lên thì vừa hay thấy Cảnh Dung đang ngồi trên chiếc ghế gỗ lê được lau bóng loáng, dáng vẻ chẳng khác nào đang ngự trên ngai vàng.

 

Nhíu mày!

 

Khí thế ngút ngàn!

 

Tên này lại làm sao thế?

 

Những chiếc đèn lồng xung quanh hắt ra thứ ánh sáng mờ ảo, phủ lên người hắn, khiến gương mặt hắn càng thêm sắc lạnh.

 

Kỷ Vân Thư bước đến trước mặt hắn, cúi đầu, “Ta đến Dụ Hoa các một chuyến!”

 

“Nàng nói gì với Mộ Nhược rồi?”

 

“Chỉ bàn chuyện nhân tình thế thái, lúc cao hứng thì uống vài chén rượu, kết quả hắn say khướt, ta bèn về trước.”

 

“Ừ!” Hắn gật đầu, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế, liếc mắt ra sau lưng Kỷ Vân Thư, “Vệ Dịch đâu? Chẳng lẽ nàng cũng say, bỏ quên hắn ở Dụ Hoa các rồi à?”

 

“Thời gian tới, Vệ Dịch sẽ ở lại đó.”

 

“Vì sao?”

 

“Mộ công tử một mình cô quạnh, may là Vệ Dịch cũng quý mến hắn, nên ta để Vệ Dịch ở lại bầu bạn với hắn.”

 

“Nàng nỡ sao?” Cảnh Dung hỏi.

 

Nàng cười cười, “Có gì mà không nỡ?”

 

Cảnh Dung bèn rướn người tới, bóng hình to lớn của hắn lập tức bao trùm xuống, che kín thân hình nhỏ nhắn của nàng.

 

Nàng vội lùi lại hai bước, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ cảnh giác nhìn nam tử cao lớn trước mặt.

 

Thấy hắn nhíu mày, nói với nàng một câu, “Nàng có tâm sự!”

 

“Không có!”

 

“Người khác không nhìn ra, nhưng bản vương thì có. Là vì chuyện gì?”

 

“Đã bảo là không có mà.” Nàng nhấn mạnh.

 

Cảnh Dung khẽ thở dài, định đưa tay chạm vào nàng, nhưng bàn tay giơ lên rồi lại từ từ hạ xuống.

 

Hắn mím môi, không hỏi nữa.

 

Thay vào đó, hắn liếc nhìn lên xà nhà ở cổng chính, búng tay một cái.

 

Vút một tiếng!

 

Một bóng người từ trên xà nhà nhảy xuống, đứng thẳng ngay sau lưng Kỷ Vân Thư, cách chừng hai mét.

 

Quay đầu lại, nàng thấy một nữ tử đứng im bất động, gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng, vận y phục màu đỏ sẫm, đôi mắt đằng đằng lệ khí và sát khí.

 

Tay nàng ta cầm một thanh kiếm, trên chuôi kiếm có khắc hoa văn vô cùng tinh xảo, sống động như thật. Nàng ta nắm chặt trong tay, không hề lơi lỏng.

 

Vì ẩn mình trong bóng tối, cả người nàng ta tựa như một làn khói đen!

 

Mờ ảo!

 

“Nàng ấy tên Tử Câm, sau này sẽ do nàng ấy bảo vệ nàng.” Cảnh Dung nghiêm túc nói.

 

Kỷ Vân Thư chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, đây đúng là phong cách của Cảnh Dung!

 

“Nàng ấy theo bản vương từ nhỏ, thân thủ lợi hại, có nàng ấy bên cạnh, bản vương cũng yên tâm hơn nhiều.”

 

Tên nhóc này!

 

Sau này có Tử Câm thay ta giám sát nàng, tự nhiên sẽ tránh cho nàng không ít nợ đào hoa.

 

Nhưng chút tâm tư này, Kỷ Vân Thư đều đã nhìn thấu.

 

“Vương gia đã có lòng, ta xin nhận.”

 

“Ừm, vậy bản vương không làm phiền hai người, cứ trò chuyện đi.”

 

Nói xong, Cảnh Dung bước đến trước mặt Tử Câm, gương mặt lập tức lạnh đi.

 

“Bản vương giao Kỷ tiên sinh cho ngươi, dẫu có phải bỏ mạng cũng không được để ngài ấy xảy ra chuyện gì!”

 

Tử Câm chỉ cúi đầu, không nói.

 

Trông nàng ta, quả thực lạnh lùng vô cùng!

 

Đợi Cảnh Dung đi rồi, Kỷ Vân Thư mới đến trước mặt Tử Câm, cẩn thận ngắm nghía nàng ta.

 

“Ngươi tên Tử Câm?”

 

Nàng ta vẻ mặt không đổi, nhưng cũng gật đầu.

 

“Ngươi theo Dung Vương từ nhỏ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gật đầu!

 

“Nghe lệnh của chàng?”

 

Gật đầu!

 

Tử Câm vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt kia lạnh lùng không ai thấu tỏ, lại ẩn chứa sự vô tình khát máu.

 

Kỷ Vân Thư lại hỏi, “Ngươi họ gì?”

 

Hồi lâu cũng không có câu trả lời.

 

Hay là, nàng ta bị câm?

 

Ngay lúc Kỷ Vân Thư đang nghĩ vậy, Tử Câm lên tiếng.

 

“Thời!”

 

Một chữ ấy, tan vào không khí, tựa như mang theo băng giá.

 

Hóa ra nàng ta nói được!

 

“Ngươi bao nhiêu tuổi?”

 

“Mười lăm.”

 

Mới mười lăm? Kỷ Vân Thư kinh ngạc, không dám tin.

 

Rốt cuộc đã trải qua những gì, mà khiến một nữ tử mới mười lăm tuổi đã trở nên lạnh lùng đến thế, không ai dám lại gần!

 

Mà những người như vậy, phần lớn đều do huấn luyện mà thành.

 

Sự tồn tại của họ, chỉ vì hai việc.

 

Một là, bảo vệ chủ tử!

 

Hai là, vì bảo vệ chủ tử, mà g.i.ế.c người!

 

Chẳng đợi Kỷ Vân Thư hỏi thêm gì, Thời Tử Câm đã nhảy lên xà nhà, biến mất không còn tăm hơi.

 

Kỷ Vân Thư chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt, dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình, mà mình lại không nhìn thấy.

 

Cảm giác ấy, giống như biết rõ chỗ nào đó trên người đang ngứa, mà gãi mãi không trúng!

 

Hai ngày tiếp theo, Kỷ Vân Thư không hề gặp lại Thời Tử Câm.

 

Cảnh Dung vẫn ngược xuôi trong cung ngoài phủ, còn nàng thì đã thành khách quen của Dụ Hoa các.

 

Nghe nói, hai ngày nay Dụ Hoa các buôn bán phát đạt lạ thường, bởi vì Vệ Dịch đặc biệt được yêu thích!

 

Nghe nói, Vệ Dịch đã làm vỡ không ít ấm sắc t.h.u.ố.c trong phòng thuốc, khiến các tiểu đồng phải bận rộn suốt đêm.

 

Nghe nói, Vệ Dịch còn giúp các tiểu đồng bốc thuốc, lại nhầm ba đậu thành kỳ lân đậu, làm cho bệnh nhân trên nôn dưới tả, suýt chút nữa đã làm hỏng danh hiệu thần y của Mộ Nhược.

 

Nghe nói, Mộ Nhược đã phát phiền vì Vệ Dịch, tên nhóc đó cứ lải nhải bên tai hắn suốt hai ngày, kể hết những chuyện kỳ lạ mà mình đã trải qua từ nhỏ đến lớn, không sót một chuyện nào.

 

Nghe nói, hiện tại mới kể đến năm mười tuổi!

 

E là kể tiếp nữa, sẽ khiến người ta phát điên mất.

 

“Ngươi không bảo nó câm miệng, ta sẽ dùng t.h.u.ố.c độc cho nó câm luôn.” Mộ Nhược tức đến xanh mặt.

 

Ngón tay như cành cây khô của hắn, hung hăng chỉ về phía Vệ Dịch đang bưng t.h.u.ố.c cho bệnh nhân ở đằng xa.

 

Chỉ thấy Vệ Dịch còn bận rộn hơn cả tiểu đồng, mồ hôi nhễ nhại.

 

Thỉnh thoảng còn an ủi bệnh nhân, gặp trẻ con thì làm mặt quỷ chọc chúng cười.

 

Vui vẻ biết bao!

 

Kỷ Vân Thư không nhịn được đưa tay áo lên che miệng cười.

 

Với vẻ mặt xem kịch vui, nàng cười nói, “Vệ Dịch tuy nói nhiều, nhưng làm cũng nhiều, ngươi xem, chẳng phải nó đang giúp ngươi làm việc sao? Hơn nữa hai ngày nay, rượu của ngươi cũng do nó hâm nóng rồi bưng đến, chu đáo biết bao, nên Mộ công tử đừng bắt bẻ nó nữa.”

 

“Thật không hiểu, cái thứ này rốt cuộc có gì tốt? Mà khiến ngươi phải chạy đến cầu xin ta.”

 

Mộ Nhược thật sự bị Vệ Dịch làm cho tức điên!

 

Kỷ Vân Thư nhìn Vệ Dịch đang bận rộn trong đám người, vẻ áy náy dần hiện lên trên mặt.

 

Nàng nói, “Mộ công tử, không giấu gì ngươi, nếu không phải vì ta, cha mẹ Vệ Dịch đã không chết, nó cũng không cần theo ta đến kinh thành, mà vẫn ở Cẩm Giang, sống cuộc sống vốn thuộc về nó.”

 

“Mộ Nhược không hiểu, “Ý ngươi là, cha mẹ nó vì ngươi mà chết?”

 

“Phải!”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

 

Kỷ Vân Thư do dự một lát, rồi kể hết mọi chuyện cho Mộ Nhược nghe.

 

Nghe xong câu chuyện bi t.h.ả.m đó, vẻ chán ghét trong mắt Mộ Nhược cũng vơi đi vài phần.

 

Đơn giản là…

 

Hắn lại ngửa cổ tu một ngụm rượu!

 

Ánh mắt Kỷ Vân Thư vẫn dõi theo Vệ Dịch đang bận rộn ở phía xa.

 

Trong miệng, nàng khẽ nói.

 

“Ta hy vọng cả đời này, nó sẽ không bao giờ biết, rằng chính nó đã cứu ta, để rồi cha mẹ mình lại vì ta mà c.h.ế.t một cách oan uổng.”