Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác

Chương 193: Tiểu Vệ Dịch ơi tiểu Vệ Dịch



Kỷ Vân Thư và Mộ Nhược lại trò chuyện thêm vài chuyện khác.

 

Có lẽ vì đã uống chút rượu, Mộ Nhược lim dim mắt, dựa vào chiếc ghế bập bênh, hai chân đặt trên mặt đất.

 

Mũi chân cứ nhịp nhịp!

 

Miệng cũng bắt đầu lảm nhảm.

 

“Thật ra Cảnh Dung tên nhóc đó, cũng đáng thương lắm.”

 

“Hửm?” Kỷ Vân Thư nghe không rõ lắm.

 

“Chắc hẳn hắn chưa bao giờ nói với nàng, rằng từ nhỏ, hắn đã bị gửi ra ngoài cung nuôi dưỡng.”

 

Gửi nuôi?

 

Hoàng tử mà bị gửi đi nuôi, đúng là chuyện chưa từng nghe qua.

 

Chuyện này khiến Kỷ Vân Thư hứng thú, nàng vểnh tai lên định bụng lắng nghe.

 

Mộ Nhược thì cứ như say rượu nói thật, tự mình nói tiếp.

 

“Người ta cứ bảo xuất thân hoàng tộc thì địa vị tôn quý, cả đời hưởng vinh hoa phú quý, nhưng mẫu phi của Cảnh Dung năm xưa lại phạm lỗi, cuối cùng c.h.ế.t trong lãnh cung. Tội danh đó tự nhiên cũng đổ lên đầu Cảnh Dung, bị người ta chỉ trỏ, không được yêu thương. Năm ấy, hắn mới có năm tuổi, mà Hoàng thượng cũng chẳng ưa gì hắn, bèn cho người đưa hắn ra khỏi cung ngay trong đêm, gửi nuôi ở phủ Hàn Lâm hầu. Mãi đến năm mười bảy tuổi mới được phong vương, lập phủ riêng. Nhưng rõ ràng là vương gia, mà ở trong triều, lại chẳng bằng một tiểu thần tử.”

 

Giọng hắn ngày một nhỏ dần!

 

Ngày một mơ hồ!

 

Rồi hắn lại ngửa cổ tu một ngụm rượu!

 

Nghe ra được, Mộ Nhược thật sự cảm thấy bất bình thay cho Cảnh Dung. Rõ ràng là hoàng tử, cớ sao lại phải gánh chịu tội nghiệt của người mẫu phi đã khuất?

 

Thật không công bằng!

 

Còn chuyện mẫu phi Cảnh Dung rốt cuộc đã phạm tội gì, Mộ Nhược lại không nói.

 

Nhưng trên đời này người đáng thương hơn, phải là Kỷ Vân Thư nàng mới đúng.

 

Chủ nhân của thân xác này, bị bỏ đói đến chết, từ nhỏ không ai thương yêu, địa vị còn không bằng một nha đầu, đó mới thực sự là đáng thương!

 

Nhưng mà, ai chẳng có một quá khứ đau lòng!

 

Lúc này, Vệ Dịch ôm một vò rượu lon ton chạy tới, đặt mạnh vò rượu lên chiếc bàn nhỏ cạnh Mộ Nhược.

 

“Rượu của ngươi!”

 

Giọng nói đặc biệt to và vang.

 

Mộ Nhược cố gắng mở mắt ra liếc nhìn nó một cái, rồi gắng gượng ngồi dậy khỏi chiếc ghế bập bênh, vắt chân, dáng vẻ nửa tỉnh nửa mơ.

 

Hắn vẫy vẫy tay với Vệ Dịch, “Nhóc con, lại đây!”

 

“Ngươi muốn làm gì?”

 

“Lại đây!”

 

Vệ Dịch do dự một chút, rồi cũng ngoan ngoãn sáp lại gần.

 

Mộ Nhược lại duỗi tay ra, năm ngón tay ấn xuống, ý bảo nó cúi lưng xuống.

 

Vệ Dịch làm theo!

 

Kỷ Vân Thư đứng bên cạnh lòng bàn tay toát mồ hôi, chẳng lẽ hắn thật sự muốn dùng t.h.u.ố.c độc cho Vệ Dịch câm miệng sao?

 

Đang lúc lo lắng, thì thấy Mộ Nhược đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu Vệ Dịch, vô cùng dịu dàng.

 

Miệng còn mang theo giọng điệu cảm thán, “Tiểu Vệ Dịch ơi tiểu Vệ Dịch, nếu có một ngày, ngươi có thể trở lại thành một người bình thường, thì cũng đừng bao giờ quên rằng, chuyện vui vẻ nhất trên đời này, không phải là lúc tỉnh táo, mà là lúc hồ đồ.”

 

“Có ý gì!”

 

“Ngươi sẽ hiểu, một ngày nào đó, ngươi sẽ hiểu…”

 

Nói rồi, thân thể hắn mềm nhũn ngã xuống.

 

Say hoàn toàn!

 

Vệ Dịch gãi gãi đầu, nghe không hiểu lắm, bèn quay sang nhìn Kỷ Vân Thư, hỏi, “Thư Nhi, hắn nói gì vậy?”

 

Kỷ Vân Thư im lặng một lát, cuối cùng lắc đầu!

 

“Hắn chắc chắn là uống nhiều quá rồi, toàn nói mấy lời kỳ quái.” Vệ Dịch nói xong, còn dùng đầu gối huých huých hắn, thấy hắn không có phản ứng, nằm im như cá chết, bèn thôi.

 

Nó lại tung tăng chạy đi, nhập bọn với mấy tiểu đồng kia.

 

Người khác thấy nó, cả mặt đều co rúm lại.

 

Chắc hẳn trong lòng ai cũng đang cầu nguyện một điều:

 

Vệ Dịch đại gia, ngài cứ nghỉ ngơi ở bên cạnh đi!

 

Thế nhưng năng lượng trong người Vệ Dịch cứ như dùng mãi không cạn.

 

Tinh lực dồi dào!

 

Sức sống căng tràn!

 

Thấy nó vui vẻ như vậy, Kỷ Vân Thư cũng yên tâm.

 

Nàng định bụng cứ thế trở về Dung Vương phủ, nào ngờ Cảnh Dung lại đến.

 

Bên cạnh chỉ có Lang Bạc đi theo.

 

Gương mặt kia, cực kỳ lạnh lùng, đôi mày kiếm như sắp xộc cả vào búi tóc, dáng vẻ oai phong lẫm liệt.

 

Lúc đi tới, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Mộ Nhược đang say rượu, giọng điệu không chút cảm xúc, phân phó Lang Bạc, “Đưa Kỷ tiên sinh về phủ trước.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vâng!”

 

Lang Bạc cả người cũng nghiêm túc hơn ngày thường!

 

Hắn bước đến trước mặt Kỷ Vân Thư.

 

“Kỷ tiên sinh, ta đưa ngài về phủ.”

 

Không khí, đột nhiên trở nên nặng nề!

 

Kỷ Vân Thư liếc nhìn Cảnh Dung một cái, thấy gương mặt nghiêng không cảm xúc của hắn, tựa như đang tích tụ hàng vạn dòng điện.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Nàng biết, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng!

 

Vì thế nàng không hỏi nhiều, đi theo Lang Bạc rời khỏi Dụ Hoa các.

 

Trên đường về Dung Vương phủ, Kỷ Vân Thư cuối cùng cũng không nhịn được hỏi một câu.

 

“Đã xảy ra chuyện gì?”

 

“Kỷ tiên sinh vẫn là đừng hỏi thì hơn.”

 

Nàng lại đoán, “Có liên quan đến chuyện Khúc Khương cầu thân?”

 

Lang Bạc là người không giấu được chuyện trong lòng, sắc mặt trầm xuống, gật đầu, “Hai ngày nay, Hoàng thượng vẫn luôn cân nhắc người được chọn để hòa thân, hôm nay dường như đã quyết định rồi. Vương gia biết tin liền lập tức chạy đến tìm Mộ công tử.”

 

“Người được chọn đã định rồi ư? Là ai?”

 

“Khổng cô nương.”

 

Khổng Ngu?

 

Kỷ Vân Thư cũng có chút kinh ngạc, theo lý mà nói, chuyện hòa thân và Khổng Ngu thật sự không liên quan, sao lại cố tình chọn nàng ấy?

 

Thật ra hai ngày nay, nàng cũng đã tìm hiểu một ít về Khổng Ngu. Nàng ấy xuất thân danh môn, nhưng từ nhỏ đã không kiêu kỳ, chẳng khác gì con gái nhà thường dân. Tuy gia tộc có một Tuyên Xu Hoàng hậu, nhưng điều đó cũng không khiến Khổng gia trở nên ngạo mạn, mà ngược lại vẫn bình lặng sống cuộc sống của mình.

 

Không dính dáng đến hậu cung!

 

Không can dự triều chính!

 

Khổng Ngu từ nhỏ cũng được dưỡng thành tính cách tốt, không kiêu căng, không giả tạo, lòng dạ cũng rất lương thiện!

 

Thích gì thì nói nấy, chưa bao giờ giấu giếm, càng không bao giờ ngấm ngầm đ.â.m sau lưng người khác.

 

Chỉ là, hơi cố chấp một chút!

 

Chỉ yêu Cảnh Dung, một lòng một dạ!

 

Nhưng nay đã hai mươi lăm tuổi, đặt ở thời cổ đại, thật sự là gái lỡ thì.

 

Giữa một vị công chúa cao quý như Cảnh Huyên và một gái lỡ thì, Hoàng thượng sẽ chọn gả Khổng Ngu đi.

 

Thật ra cũng hợp tình hợp lý!

 

Nhưng xét đến mối quan hệ thanh mai trúc mã giữa Khổng Ngu, Cảnh Dung và Mộ Nhược, Cảnh Dung sau khi biết chuyện, lập tức chạy đi tìm Mộ Nhược.

 

Cũng là hợp tình hợp lý!

 

Mà chuyện này, dường như cũng chẳng liên quan gì đến Kỷ Vân Thư nàng.

 



 

Bên kia, Cảnh Dung vẫn ngồi cạnh Mộ Nhược, tiểu đồng vào dâng một ấm trà, thấy không khí không ổn, liền vội vàng chuồn đi.

 

Hắn rót một chén trà, nóng hổi, có chút bỏng tay, cầm trên đầu ngón tay hồi lâu.

 

Phụt…

 

Chén trà ấy, không sót một giọt, tạt thẳng vào gương mặt đỏ bừng vì rượu của Mộ Nhược.

 

“Ưm!”

 

Mộ Nhược bị tạt cho tỉnh lại một chút, đưa tay áo lên lau mặt, lờ mờ thấy Cảnh Dung đang ngồi bên cạnh mình, lúc này mới từ từ ngồi dậy.

 

Co gối, tay đặt lên đầu gối!

 

Mày lại nhíu rất chặt!

 

“Tên nhóc nhà ngươi điên rồi à?”

 

“Ngươi mà không tỉnh nữa, thì thứ tạt lên mặt ngươi sẽ là cả ấm trà, chứ không phải một chén trà đâu!”

 

Giọng điệu kia, lạnh đến thấu xương!

 

Mộ Nhược cố gắng mở to một mắt, cẩn thận nhìn Cảnh Dung, lúc này mới phát hiện tình hình có chút không ổn.

 

Thế là…

 

Hắn dùng chân đá đá vào đùi Cảnh Dung.

 

Hỏi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao gần đây cứ trưng ra bộ mặt đưa đám với ta thế, ngươi xem ngươi kìa, tức giận nhiều, dễ tổn hại tâm huyết, mau già lắm đấy!” Nói xong, hắn dừng lại, nhìn quanh, “Mỹ nhân kia đi rồi à?”

 

Thật là, đi mà cũng không nói một tiếng!

 

Cảnh Dung hừ một tiếng trong mũi!

 

Giọng trầm trọng nói, “Phụ hoàng đã hạ lệnh, ngày mai sẽ sách phong Khổng Ngu làm Tuệ Văn công chúa.”

 

“Cái gì? Sách phong Khổng Ngu làm công chúa?” Mộ Nhược kinh hãi.

 

Dường như đã tỉnh rượu!

 

Cảnh Dung gật đầu.

 

“Ừm, gả xa đến Khúc Khương!”