Công việc tang lễ của Thái tử được tổ chức rất long trọng. Tuy Cảnh Hoa khi còn sống đã bị phế truất, nhưng mọi nghi lễ tang lễ đều được thực hiện theo quy cách của Thái tử.
Ngay cả tang lễ của Khổng Ngu cũng theo quy cách của Thái tử phi!
Mà mộ của hai người là hợp táng.
Đây là do Kỳ Trinh Đế cố ý dặn dò, sinh thời không thể cùng phòng, sau khi c.h.ế.t thì cùng huyệt.
Cũng ngay sau khi tang lễ kết thúc—
Cảnh Dung rời khỏi lăng mộ, khi ra ngoài, có người đưa cho hắn một chiếc hộp gấm được bọc bằng vải và một cuộn tranh.
Người đó đến nói: “Vương gia, mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa.”
“Ừm.”
Hắn ôm chiếc hộp và cuộn tranh trong tay, lên xe ngựa, nhưng không về Dung Vương phủ ngay, mà đi về hướng Khổng phủ.
Trong Khổng phủ!
Khổng phu nhân đã cho niêm phong Phật đường, tất cả hương nến đều đã được thu dọn, mà pho tượng Phật bên trong thì được bà đưa lên chùa cúng dường.
Toàn bộ trong phủ không còn tràn ngập mùi hương nến như trước nữa.
Không còn gay mũi khó chịu, ngược lại mang theo một mùi hương thanh tao nhàn nhạt!
Khi Cảnh Dung đến, Khổng phu nhân vừa lúc đang thu dọn đồ đạc, định hôm nay sẽ rời kinh.
Quyên Nhi ở bên cạnh giúp đỡ, luống cuống tay chân.
Ngay sau khi Kỷ Vân Thư đến lần trước, Khổng phu nhân đã đưa Quyên Nhi ra khỏi cung.
Thấy Cảnh Dung đến gần, Khổng phu nhân buông công việc trên tay xuống, vội vàng tiến lên cúi người.
“Tham kiến Dung Vương.”
“Khổng phu nhân không cần đa lễ.” Hắn giơ tay đỡ.
“Việc này, Vương gia sao lại đến đây?”
Theo lý mà nói, lúc này Cảnh Dung hẳn là còn ở lăng mộ, hoặc là vào cung, sao lại đến đây?
Cảnh Dung thì cố ý liếc nhìn Quyên Nhi.
Quyên Nhi lúc đó rất thức thời, buông công việc trên tay xuống, vội vàng đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Cảnh Dung và Khổng phu nhân.
Cảnh Dung lúc này mới nói: “Khổng phu nhân, bổn vương hôm nay đến để đưa cho bà một ít đồ.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Đồ vật?
Đang thắc mắc—
Cảnh Dung liền lấy ra bức tranh mình mang đến, giao cho Khổng phu nhân, vừa giải thích: “Đây là một bộ tranh, bà xem đi.”
Khổng phu nhân cẩn thận nhận lấy, mở tranh ra.
Trong tranh, một nữ tử đứng dưới cây hoa đào, ngón tay thon dài nhẹ nhàng bẻ một đóa hoa đào, đặt lên mũi ngửi. Một bộ váy dài màu xanh nhạt, theo gió nhẹ bay, cánh hoa đào rơi trên váy, như là t.h.u.ố.c màu loang ra.
Mông lung!
Mà gương mặt thanh tú đó, được hoa đào tôn lên vẻ hồng hào, đôi mắt hạnh hơi cong, giống như một dòng suối, đôi môi nhỏ mím lại, phảng phất một điểm sáng hồng nhạt, ẩn hiện mê người.
Xinh đẹp!
Thật xinh đẹp!
“Đây là Ngu Nhi!”
Giọng Khổng phu nhân run rẩy.
Tay cầm hai đầu cuộn tranh cũng run lên, có chút không dám tin.
Cảnh Dung nói: “Bức tranh này là do vị Kỷ tiên sinh đó vẽ, bà giữ lấy, làm một kỷ niệm đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngu Nhi…” Mắt Khổng phu nhân đỏ hoe, ngón tay vuốt ve bức tranh, hồi lâu mới bình tĩnh lại, hít hít mũi, cẩn thận cuộn tranh lại.
Ngước mắt nhìn Cảnh Dung: “Còn phiền Vương gia thay ta, cảm ơn Kỷ tiên sinh. Ân tình này, ta cả đời này sẽ không quên.”
“Ừm.”
“Người ta có lỗi nhất chính là Ngu Nhi. Lúc Hoàng thượng sách phong con bé làm công chúa, ta nên cực lực phản đối, cũng sẽ không có kết quả ngày hôm nay.”
“Khổng phu nhân không cần tự trách, bổn vương cũng có lỗi. Nếu sớm cho con bé câu trả lời, con bé cũng không đến mức phải chờ lâu như vậy.”
Trong giọng nói mang theo sự áy náy.
Khổng phu nhân lại nói: “Ta nghĩ, Ngu Nhi trước nay chưa bao giờ hối hận vì đã chờ đợi Vương gia.”
Chắc chắn!
Cảnh Dung cụp mày, hít một hơi thật sâu, chủ đề này cũng không tiếp tục nữa.
Sau đó, hắn liền đưa chiếc hộp đó cho Khổng phu nhân: “Bổn vương lần này tự mình quyết định, đã hỏa táng t.h.i t.h.ể của Khổng Ngu. Bên trong là tro cốt của con bé, bà vẫn nên mang con bé rời khỏi kinh thành đi. Hoàng cung cũng tốt, lăng mộ cũng tốt, đều không phải là nơi con bé muốn.”
“Chuyện này…”
Khổng phu nhân vô cùng kinh ngạc, sau khi đặt bức tranh xuống, liền ôm lấy chiếc hộp đó, nước mắt không kìm được mà chảy.
Từ từ xốc tấm vải trên hộp lên, nhẹ nhàng chạm vào những hoa văn tinh xảo nhỏ bé trên đó, giống như đang ôm mặt con gái mình. Trên gương mặt hiền từ của bà, mang theo vài phần đau đớn tột cùng.
Lại lo lắng hỏi Cảnh Dung: “Vương gia hỏa táng t.h.i t.h.ể của Ngu Nhi, vậy lăng mộ…”
“Chỉ có Thái tử, một quan tài khác là trống không. Bà cứ yên tâm, lần này tang lễ của Thái tử do bổn vương toàn quyền tiếp nhận, sẽ không có ai phát hiện. Hơn nữa đã nhập táng, sẽ không có ai mở quan tài nữa. Bà có thể mang tro cốt của Khổng Ngu an táng tại mộ địa của dòng họ Khổng, hoặc là, theo gió tán vào rừng đào.”
Giọng Cảnh Dung rất nhẹ.
Hắn biết, Khổng Ngu thích hoa đào.
Mà mảnh Đào Hoa Nguyên của mình, đích thực là vì Khổng Ngu mà trồng, chỉ là từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ nói.
Khổng phu nhân ôm hộp gấm, gật gật đầu, thân hình không chống đỡ được, ngồi xuống một bên.
Cảnh Dung vì còn phải vào cung một chuyến, nên không ở lâu, liền rời đi.
Quyên Nhi thấy hắn đi rồi mới vào phòng, liền nhìn thấy phu nhân nhà mình đang ôm bức tranh và một chiếc hộp khóc.
“Phu nhân, người không sao chứ?”
“Không sao!” Khổng phu nhân giơ tay áo lau nước mắt.
Quyên Nhi cũng mắt đỏ hoe, mũi nhỏ hít hít, nhìn bức tranh và chiếc hộp đó, cẩn thận hỏi: “Phu nhân, hai thứ này có liên quan đến tiểu thư sao?”
Khổng phu nhân gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Quyên Nhi.
“Sau này, chúng ta không bao giờ đến kinh thành nữa, cùng nhau đến Thanh Sơn cư. Nơi đó có một rừng đào, chúng ta mang Ngu Nhi đi cùng.”
“Ừm!”
Quyên Nhi gật đầu thật mạnh.
…
Sau khi Cảnh Dung rời đi, liền vội vàng vào cung. Vừa đến cổng thành, người còn chưa xuống xe ngựa, đã nghe thấy tiếng của Kinh Triệu Doãn truyền đến.
“Hai ngày nay tang lễ của Đại hoàng tử vốn đã gấp gáp, lại thêm một chuyện phiền lòng.”
Thở dài một tiếng, đầy oán giận!
Vị đại nhân bên cạnh ông ta hỏi một câu: “Dịch đại nhân (Kinh Triệu Doãn), chuyện gì còn phiền lòng hơn cả tang lễ của Đại hoàng tử?”
“Mấy ngày nay, có một người phụ nữ từ Ngự phủ huyện đến, năm lần bảy lượt đến nộp đơn kháng cáo. Lại không có bằng chứng, không có nhân chứng, hơn nữa vụ án đó đã nhiều năm rồi, bây giờ chạy đến kinh thành lật lại bản án, thủ tục này không dễ làm, hơn nữa án tử mấy năm trước cũng đã kết thúc, bây giờ kháng cáo lật lại bản án, không phải là làm khó sao.”
“Đây không phải là việc của Đại Lý Tự sao?”
Không nhắc thì thôi, nhắc đến, Kinh Triệu Doãn như bị tiêm m.á.u gà, có chút nóng nảy.
Thở phì phò nói: “Chức quan Đề điểm Hình ngục của Hình Bộ mấy năm trước đã bị Hoàng thượng bãi bỏ. Theo lý, án kiện ở địa phương đúng là nên do Đại Lý Tự tiếp nhận. Nhưng án kiện này khó giải quyết, người phụ nữ đó không đi theo thủ tục, trực tiếp đến kinh thành kháng cáo, Đại Lý Tự tự nhiên sẽ không thụ lý, chỉ có thể đến Kinh Triệu phủ của ta. Ngài nói có t.h.ả.m không? Nếu chức vị Đề hình quan không bị bãi bỏ, chỉ cần một câu nói, thủ tục sẽ được miễn, cũng không cần phiền đến ta.”
Than ngắn thở dài!
Những lời này, đều bị Cảnh Dung còn chưa xuống xe ngựa nghe thấy hết.