Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác

Chương 256: Giữa ngươi và Cảnh Diệc, phải có một người rời đi



Cảnh Dung bước xuống xe ngựa, coi như chưa từng nghe thấy những lời vừa rồi.

 

Thấy Cảnh Dung đi xuống, Kinh Triệu Doãn và đám người vội vàng tiến lên cúi đầu.

 

“Tham kiến Dung Vương!”

 

Cảnh Dung giơ tay.

 

“Các vị đại nhân đây là muốn vào cung, hay là vừa mới ra khỏi cung?”

 

Kinh Triệu Doãn đáp: “Hạ quan vừa vào cung một chuyến, mới ra ngoài.”

 

“Ừm.”

 

Gật đầu, Cảnh Dung cũng không nói gì thêm, định nhấc chân tiến vào cửa nam.

 

Nhưng Kinh Triệu Doãn lại lập tức ra hiệu cho mấy vị đại nhân bên cạnh đi trước, còn mình thì đuổi theo bước chân của Cảnh Dung.

 

“Vương gia.”

 

Hắn gọi một tiếng.

 

Cảnh Dung dừng lại, hỏi: “Kinh Triệu Doãn có chuyện gì?”

 

Kinh Triệu Doãn dè dặt lại gần, hạ thấp giọng nói: “Vương gia, không biết gần đây Kỷ tiên sinh bận rộn vụ án Lâm Kinh thế nào rồi ạ?”

 

Không có việc gì không đến điện Tam Bảo!

 

Không có cầu cạnh, không nói chuyện liên quan!

 

Cái dáng vẻ dò hỏi của Kinh Triệu Doãn đã thể hiện quá rõ ràng. Đặc biệt là đôi mắt ti hí của hắn, ánh lên vẻ thần bí.

 

Cảnh Dung lại sa sầm mặt: “Kinh Triệu Doãn có chuyện gì cứ nói thẳng, hà tất phải vòng vo?”

 

“Vâng, vâng!”

 

Hắn liên tục gật đầu. Nhìn quanh bốn phía rồi nói: “Vương gia, không giấu gì ngài, dạo gần đây, huyện Ngự Phủ có một người phụ nữ đến, chính là muốn...”

 

Lời còn chưa nói hết, Cảnh Dung đã giơ tay ngắt lời.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

“Bổn vương vừa rồi đã nghe thấy cả rồi, không cần phải nói lại lần thứ hai.”

 

Kinh Triệu Doãn lập tức thay đổi sắc mặt, tươi cười nịnh nọt, vội vàng nói vào trọng điểm: “Thực ra là thế này, hạ quan biết Kỷ tiên sinh có tài họa cốt và tra án rất lợi hại, cho nên mới muốn nhờ cô ấy...”

 

“Tra vụ án ở huyện Ngự Phủ?” Cảnh Dung nói trước.

 

“Hạ quan chính là có ý này.”

 

Trời ạ, ngài đúng là quá hiểu ta!

 

Cảnh Dung lườm hắn một cái, dứt khoát trả lời: “Vụ án ở huyện Ngự Phủ là chuyện của ngươi và Đại Lý Tự, không liên quan đến Kỷ tiên sinh. Nàng không phải quan viên triều đình, cũng không phải người trong công môn, không thể tra án được.”

 

Từ chối thẳng thừng.

 

Hy vọng tan vỡ, khóe miệng Kinh Triệu Doãn giật giật, xấu hổ vô cùng. Nhưng hắn cũng chỉ có thể cố làm ra vẻ tươi cười, cúi người nói: “Vâng, vâng, là hạ quan suy nghĩ không chu toàn. Nhưng mà...”

 

“Nhưng mà cái gì?” Cảnh Dung nheo mắt lại.

 

Kinh Triệu Doãn lại thần bí ghé sát vào Cảnh Dung hơn một chút, nói: “Kỷ tiên sinh tra án lợi hại, lại thông minh như vậy, nếu có thể đảm nhiệm chức quan Đề điểm Hình Ngục Tư thì quả là không còn gì thích hợp hơn. Vương gia cũng biết, từ sau khi chức quan Hình Ngục Tư bị bỏ trống, quyền hành của Đại Lý Tự đã lớn hơn rất nhiều. Nhưng nếu các vụ án ở địa phương có oan khuất, thì chỉ có thể đi theo trình tự, từng bước một bẩm báo lên Đại Lý Tự mới được lật lại án. Tính ra, thời gian như vậy kéo dài quá, oan khuất ở các nơi cũng ngày một nhiều. Nhưng nếu chức vị Hình Ngục Tư được lập lại, các vụ án ở địa phương sẽ không cần rườm rà như thế. Chỉ cần Hình Ngục Tư gật đầu là có thể lật lại án, đây là đặc quyền, ngay cả Đại Lý Tự cũng không thể ngăn cản, Hoàng thượng cũng không thể nhúng tay. Cho nên, nếu Kỷ tiên sinh làm quan Hình Ngục Tư, việc tra án sẽ không cần phải thông qua Hoàng thượng. Chỉ cần chúng ta, các triều thần, dâng sớ tiến cử, chức quan Đề điểm Hình Ngục Tư của Kỷ tiên sinh sẽ được xác thực.”

 

Kinh Triệu Doãn đúng là một người biết tính toán.

 

Muốn Kỷ Vân Thư làm Đề điểm Hình Ngục Tư, sau này khi người dân địa phương có án oan, họ cũng sẽ không cần phải đến gõ cửa Kinh Triệu Phủ của hắn nữa.

 

Mà đề nghị này, trước đây Lý lão tướng quân cũng đã từng nhắc qua.

 

Cảnh Dung suy nghĩ một lát.

 

“Ý tưởng thì đúng là một ý tưởng hay. Chỉ là, sau khi Kỷ tiên sinh tra xong vụ án Lâm Kinh, sẽ không tra thêm vụ án nào khác nữa. Chức vị Đề điểm Hình Ngục Tư, vẫn nên chọn người khác đi.”

 

Lại từ chối!

 

Nói xong câu đó, Cảnh Dung liền tiến vào cung.

 

Kinh Triệu Doãn ở phía sau, ngượng ngùng vô cùng. Rõ ràng đề nghị của mình rất tốt, chức quan Đề điểm Hình Ngục Tư, đúng là một vị trí nhàn hạ mà quyền cao.

 

Cảnh Dung nhanh chóng đến Phụ Dương điện, bẩm báo toàn bộ chuyện hạ táng Cảnh Hoa cho Kỳ Trinh Đế.

 

Kỳ Trinh Đế chỉ lắng nghe, sắc mặt không một chút gợn sóng.

 

Hoàn toàn không hỏi đến Cảnh Hoa một câu nào!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi bẩm báo xong—

 

Kỳ Trinh Đế đột nhiên hỏi: “Lần trước trẫm nói về chuyện bạc cứu tế ở huyện Ngự Phủ bị mất, trong lòng con nghĩ thế nào?”

 

Cảnh Dung không cần làm ra vẻ suy nghĩ, bình thản nói: “Nhi thần biết việc này tra xét không dễ, nhưng nhi thần sẽ hoàn toàn nghe theo ý của phụ hoàng.”

 

“Vậy nếu trẫm định để con đi tra thì sao?”

 

“Nhi thần xin tuân chỉ.”

 

Vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy.

 

Kỳ Trinh Đế: “Con hẳn là biết đi đến huyện Ngự Phủ có ý nghĩa gì.”

 

Cảnh Dung gật đầu: “Nhi thần hiểu.”

 

Trong lời nói có vài phần cứng nhắc, thiếu đi mấy phần tình người. Một hỏi một đáp, hoàn toàn giống như thiên tử và triều thần!

 

Nhìn con trai mình, Kỳ Trinh Đế hít một hơi thật sâu: “Nếu con đã hiểu cả rồi, trẫm cũng không cần nói thêm nữa. Tóm lại, con phải biết rằng, giữa con và Cảnh Diệc, phải có một người rời đi.”

 

Chỉ cần một trong hai người đi, cuộc tranh giành ngôi vị sẽ không đến mức t.h.ả.m khốc, ít nhất sẽ không có người chết.

 

Nước cờ này, quả là cao tay.

 

Không tiếp tục nói chuyện, Cảnh Dung rời khỏi Phụ Dương điện.

 

Mà những lời Kỳ Trinh Đế nói, hắn cũng đã ghi tạc trong lòng.

 

Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ chủ động xin đi đến huyện Ngự Phủ, ở nơi đó an ổn làm một Tiêu Dao Vương.

 

Nhưng hiện tại—

 

Một mặt, vụ án Lâm Kinh vẫn chưa phá được. Nếu mình đi huyện Ngự Phủ, vụ án phải làm sao? Kỷ Vân Thư phải làm sao?

 

Mặt khác, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để tranh đấu với Cảnh Diệc!

 

Cho nên, hắn không muốn làm kẻ ngốc.

 

Ngay sau khi hắn rời khỏi hoàng cung không lâu, Cảnh Diệc cũng vào cung, nhưng không phải đến Phụ Dương điện của Hoàng thượng, mà là đến Chương Chất điện.

 

Chương Chất điện!

 

Bởi vì sau trận hỏa hoạn ở Thừa Khánh điện, Tiêu phi ngất đi, sức khỏe suốt thời gian qua vẫn luôn không tốt.

 

Hôm nay Thái tử đại tang, bà ta ngược lại khỏe lên không ít. Sáng sớm còn ra ngoài phơi nắng một lúc, trông vô cùng nhàn nhã tự tại. Ngay cả ăn uống cũng tốt hơn!

 

Khi Cảnh Diệc đi vào, Tiêu phi vừa hay đang cầm một cây kéo tỉa tót mấy chậu hoa cỏ.

 

Bà ta không tỉa lá, mà là tỉa hoa.

 

Hoa khô héo, cắt!

 

Hoa quá rực rỡ, cắt!

 

Hoa không vừa mắt, cắt!

 

Mấy chục chậu hoa đã bị cắt gần như không còn bông nào.

 

Thấy con trai mình đến, Tiêu phi liền cho cung nữ thái giám lui hết ra ngoài, phủi tay, tươi cười thân thiết đón Cảnh Diệc.

 

Cảnh Diệc quan tâm hỏi: “Mẫu phi thấy trong người đã khá hơn chưa?”

 

“Ừm, khá hơn nhiều rồi.” Tiêu phi tiện đà hỏi: “Tang sự của Cảnh Hoa đã lo liệu ổn thỏa chưa?”

 

“Đã nhập táng ở hoàng lăng.” Cảnh Diệc bình tĩnh trả lời.

 

Tiêu phi hừ lạnh một tiếng: “Một tên nghịch tử tạo phản mà lại được chôn cất long trọng, còn được chôn ở nghĩa trang hoàng gia, thật là xui xẻo.”

 

Vẻ mặt đầy chán ghét.

 

Bà ta còn không quên vội vàng thêm một câu: “Xem ra, Hoàng thượng cuối cùng vẫn là người nặng tình. Dù Cảnh Hoa đã nổi sát tâm, ngài vẫn không nỡ lòng.”

 

Trong lòng bà ta có chút khó chịu.

 

Cảnh Diệc nghe xong, nói: “Người cũng đã c.h.ế.t rồi, mẫu phi đừng tức giận nữa, kẻo hại đến thân thể.”

 

“Phải, người đã chết, ta còn so đo nhiều như vậy làm gì.” Giọng điệu thoải mái xen lẫn đắc ý, bà ta lại vội vàng hỏi Cảnh Diệc: “Đúng rồi, phụ hoàng của con có nói gì với con về chuyện trữ quân chưa?”

 

Cảnh Diệc lắc đầu, vẻ mặt lại có chút trầm tư.

 

Tiêu phi dường như hiểu ra điều gì, liền hỏi: “Ý của phụ hoàng con là gì?”

 

“Mẫu phi có biết chuyện bạc cứu tế ở huyện Ngự Phủ bị mất không?”