Kỷ Vân Thư không chỉ coi thường Cảnh Dung, mà còn không thể ngờ rằng võ công của vị Vương gia kia lại lợi hại đến thế!
Nàng cố sức kéo Phúc bá sang một bên.
Phải quan sát cho thật kỹ mới được!
Cảnh Dung tay không giao đấu vô cùng nảy lửa với mấy tên hắc y nhân kia. Thân hình tưởng chừng cao ráo rắn rỏi lại cực kỳ linh hoạt.
Sau một hồi né tránh, hắn đã đoạt được một thanh kiếm từ tay một tên hắc y nhân.
Nhưng điều khiến Kỷ Vân Thư không bao giờ ngờ tới là, thanh kiếm trong tay Cảnh Dung không phải dùng để tự vệ, mà là dùng để g.i.ế.c người!
Gương mặt vốn toát lên vẻ cao quý ấy như thể bị ai lột đi lớp da, thay bằng một bộ mặt hung ác và lạnh lùng.
Kiếm trong tay chiêu nào chiêu nấy đều lấy mạng người, chỉ loáng một cái, hai ba tên hắc y nhân đã ngã gục trong vũng máu.
Ánh đao loáng kiếm ảnh khiến người ta hoa cả mắt.
Kỷ Vân Thư thót tim, hai tay nắm chặt lấy áo của Phúc bá, tâm trạng dửng dưng của một người ngoài cuộc ban đầu đã trở nên dậy sóng.
Đúng lúc này, một tên hắc y nhân chú ý tới nàng đang ngồi xổm ở góc tường, liền xoay mũi kiếm, đ.â.m thẳng về phía Kỷ Vân Thư.
Lưỡi kiếm sắc bén đã kề trong gang tấc, Kỷ Vân Thư trợn tròn mắt.
Nàng còn trẻ đẹp thế này, c.h.ế.t đi như vậy chẳng phải quá đáng tiếc sao?
Trong khoảnh khắc ấy, nàng đã nghĩ rất nhiều, rất nhiều.
Ví như, số bạc nàng giấu dưới gầm giường còn chưa nói cho Loan Nhi!
Bộ bút mực ở Mặc Bảo Trai nàng cũng chưa kịp mua!
Tiền mua miếng lót giày thiếu Lý đại thẩm ở con phố phía bắc nàng cũng chưa trả!
Nàng cũng quên chưa dặn người nhà Kỷ gia rằng, lúc hạ táng nàng không muốn dùng gỗ đàn hương, vì mùi quá nồng, nàng muốn dùng gỗ thông cho dễ chịu!
…
Một loạt suy nghĩ hỗn loạn thoáng qua, ngay khi thanh kiếm chỉ còn cách mình vài centimet, nó đột nhiên bị gạt phắt đi.
A di đà phật, trời cao phù hộ!
Mà vị Phật cứu nàng, lại chính là vị Phật đất nung kia.
Cảnh Dung.
Chỉ thấy sau khi gạt văng thanh kiếm đó, Cảnh Dung ra tay cực nhanh, thanh kiếm trong tay hắn đã đ.â.m vào cổ tên hắc y nhân kia.
Máu tươi b.ắ.n ra, vương lên bộ y phục sạch sẽ của Cảnh Dung, cũng vương lên gương mặt trắng nõn của Kỷ Vân Thư!
Ba tên hắc y nhân còn lại biết đã bại trận.
Tên cầm đầu hô lớn: “Rút!”
Ba kẻ né được kiếm của Cảnh Dung, nhảy lên xà nhà rồi biến mất…
Cùng binh chớ đuổi.
Đôi mắt lạnh như băng của Cảnh Dung nhìn chằm chằm vào phương hướng chúng biến mất.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Quay đầu lại, thấy vết m.á.u trên mặt Kỷ Vân Thư, mày hắn lộ rõ vẻ lo lắng tột độ. Hắn bước nhanh đến trước mặt Kỷ Vân Thư, nắm lấy cánh tay gầy guộc của nàng, hỏi: “Sao rồi? Có bị thương không?”
Nàng lắc đầu, ánh mắt có vẻ thất thần!
Nàng đưa tay áo lên, lau vết m.á.u trên mặt, rồi lạnh nhạt nhìn Cảnh Dung, nói: “Vương gia g.i.ế.c người, có thể đi xa một chút được không? Nếu m.á.u này có độc, e là bây giờ ta đã c.h.ế.t rồi.”
“Lúc này mà ngươi còn nói những lời đó sao?” Cảnh Dung nghiêm mặt.
“Tiểu nhân nói rất nghiêm túc đấy ạ.” Con ngươi nàng sáng lên, cố gắng cho hắn biết rằng, nàng thật sự rất nghiêm túc!
Cảnh Dung bất đắc dĩ, nhìn sang Phúc bá bên cạnh nàng, rồi đưa tay lên mũi ông định dò xét.
Nào ngờ, lại bị Kỷ Vân Thư gạt phắt đi: “Phúc bá chưa c.h.ế.t đâu.”
“Bổn vương chỉ xác nhận một chút, ngươi kích động cái gì.”
Đúng vậy, nàng đã quá kích động, có lẽ là do trận vừa rồi dọa sợ, đến nỗi chuyện bé xé ra to.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phúc bá chắc là bị dọa ngất đi thôi, phiền Vương gia phụ một tay, giúp đỡ đưa ông ấy vào trong phòng.”
Cảnh Dung “Ừ” một tiếng, rồi một mình đỡ Phúc bá dậy. Kỷ Vân Thư định giúp một tay thì bị hắn đẩy ra, buông một câu nhẹ bẫng: “Ngươi đi rửa mặt cho sạch sẽ đi.”
Nghe thì có vẻ là giọng ra lệnh, nhưng lại luôn mang một cảm giác gượng gạo.
Kỷ Vân Thư gật đầu, còn chưa kịp nói thuốc ở đâu, Cảnh Dung đã vác Phúc bá vào trong.
Nhìn bốn năm cỗ t.h.i t.h.ể hắc y nhân trên mặt đất, Kỷ Vân Thư chẳng biết nên vui hay nên buồn.
Lát nữa có khi còn phải vác xác đi thiêu, đêm nay quả thật không nên ra ngoài.
Lúc nàng rửa mặt sạch sẽ, chuẩn bị vào nhà xem Phúc bá thì Cảnh Dung từ trong bước ra, vẻ mặt nghiêm túc: “Phúc bá đã nghỉ ngơi rồi, ngươi không cần vào làm phiền ông ấy.”
“Vậy vết thương…”
“Đã băng bó cho ông ấy rồi.”
Kỷ Vân Thư gật đầu, rồi nhìn hắn, nói một tiếng: “Vương gia, vừa rồi đa tạ.”
“Không cần, cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng, huống hồ ngươi còn chưa điều tra rõ vụ án cho bổn vương, bây giờ mà chết, bổn vương biết tìm ai thay thế trong chốc lát?” Cảnh Dung nhướng đôi mắt kiêu ngạo lên.
Kỷ Vân Thư đã quen rồi, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lườm nguýt hắn vài lần.
Nào ngờ đúng lúc này, một tên hắc y nhân trên mặt đất đột nhiên vùng dậy, dùng hết sức lực cuối cùng giơ kiếm c.h.é.m tới.
Kỷ Vân Thư đứng gần nhất, lại đang quay lưng nên không hề phát hiện.
“Cẩn thận!”
Trong lúc không kịp đề phòng, Cảnh Dung một tay kéo Kỷ Vân Thư vào lòng mình, xoay người một cái, trong tình huống không còn thời gian suy nghĩ, hắn đã đưa cánh tay mình ra đỡ nhát kiếm đó cho Kỷ Vân Thư. Cánh tay hắn bị c.h.é.m một vết dài.
Không kịp để tâm đến vết thương trên người, Cảnh Dung dùng chân đá văng một thanh kiếm trên đất lên, rồi tung một cú đá mạnh, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c tên hắc y nhân kia.
Hắn ngã xuống đất c.h.ế.t ngay tức khắc!
Lúc này Kỷ Vân Thư đang được Cảnh Dung che chở vững chắc trước ngực, bóng người đột ngột lao đến vẫn còn gần trong gang tấc, nơi chóp mũi thoang thoảng mùi hương nam tính đặc trưng trên người hắn, khiến lòng người ấm áp.
Nàng cẩn thận ngước mắt liếc nhìn Cảnh Dung một cái, ánh mắt kéo dài từ cằm hắn lên đến hàng mi vừa dài vừa rậm, gió nhẹ khẽ lướt qua, đẹp vô cùng!
Đôi bàn tay to đang ôm eo nàng cũng mang theo một lực ngầm.
Khoảnh khắc đó, nàng cũng có chút ngẩn ngơ!
Khi hoàn hồn, Kỷ Vân Thư lùi lại vài bước, đôi mắt cụp xuống, cố gắng trấn tĩnh lại tâm trạng. Vừa ngẩng lên, nàng đã thấy Cảnh Dung lảo đảo, ánh mắt vô lực, đôi môi trắng bệch.
“Vương gia, ngài sao vậy?”
Nàng bước tới đỡ hắn, lúc này mới phát hiện cánh tay hắn bị thương, kinh ngạc thốt lên: “Ngài bị thương rồi?”
“Bổn vương không sao.” Cảnh Dung gắng gượng, miệng vẫn không ngừng nói: “Chút vết thương nhỏ này có đáng gì, lúc bổn vương ra trận g.i.ế.c giặc, ngươi còn chưa ra đời đâu.”
Này, logic của ngươi sai rồi nhé! Lúc đó ta đã biết đi mua xì dầu rồi.
Kỷ Vân Thư cũng không phản bác hắn, nhìn vết thương trên cánh tay hắn, bị kiếm đâm, m.á.u chảy ra không phải nên là màu đỏ tươi sao?
Sao lại là màu đen?
“Vương gia, thanh kiếm vừa rồi có độc!” Kỷ Vân Thư kinh hãi.
Vậy thì, Phúc bá không phải ngất xỉu, mà hẳn là cũng trúng một nhát kiếm, trúng độc rồi.
Lời này vừa dứt, thân thể Cảnh Dung đã đổ ập về phía nàng. Bờ vai nhỏ gầy run run, làm sao chống đỡ nổi thân hình to lớn này.
Hai người lập tức dán chặt vào nhau.
Đầu Cảnh Dung gục xuống vai Kỷ Vân Thư, hơi thở ấm nóng phả vào cổ nàng, tê tê, ngưa ngứa.
Khiến Kỷ Vân Thư rùng mình mấy cái.
Cả đời này, lần đầu tiên bị cùng một người đàn ông ôm mấy lần.
Cảnh Dung khẽ mở miệng, mơ màng nói bên tai nàng một câu.
“Bổn vương… bổn vương không sao.”