Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác

Chương 36: Bản tính nô tài trỗi dậy



Bên tai văng vẳng giọng nói yếu ớt của Cảnh Dung.

 

Rõ ràng cả người đã mềm nhũn, mà miệng vẫn còn cố tỏ ra mạnh mẽ.

 

Hai tay Kỷ Vân Thư giang ra hai bên như bị điện giật, mười đầu ngón tay căng cứng không biết phải làm sao.

 

Sức nặng trên người đè xuống khiến hai đầu gối nàng dần khuỵu xuống. Cuối cùng, nàng cắn răng, hai tay vòng ra sau eo Cảnh Dung, đỡ lấy thân hình sắp đổ gục của hắn.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Khoảng cách giữa hai người chỉ mỏng như một tờ giấy, tai Kỷ Vân Thư vừa lúc áp vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của Cảnh Dung, tiếng tim hắn đập thình thịch, lúc này như được khuếch đại lên vô số lần, từng tiếng từng tiếng dội vào màng nhĩ Kỷ Vân Thư.

 

Nhưng, bây giờ không phải là lúc để nàng đỏ mặt.

 

“Ngươi… cố lên, ta đỡ không nổi ngươi đâu.”

 

Nàng vô cùng vất vả đỡ hắn, nhưng chân lại không nhúc nhích nổi nửa bước.

 

Hay là cứ buông tay, mặc kệ hắn ngã một cú “tan xương nát thịt” nhỉ.

 

Ý nghĩ này loé lên trong đầu Kỷ Vân Thư, thật quá tà ác.

 

Không được!

 

“Vương gia!”

 

Giọng nói như từ trên trời rơi xuống, từ xa vọng lại gần.

 

Lang Bạc đầu tiên là bị mấy cái xác đầy đất dọa cho kinh ngạc, sau đó chạy tới, thấy Vương gia nhà mình cả người đều gục trên người Kỷ Vân Thư thì ngây ra một lúc.

 

“Ngẩn ra đó làm gì, mau kéo Vương gia nhà ngươi ra!” Kỷ Vân Thư nhấn mạnh giọng.

 

Lang Bạc là một gã thô kệch, tự nhiên không có tay chân nhẹ nhàng như con gái. Lúc kéo Cảnh Dung ra khỏi người nàng, hắn trực tiếp dùng sức vác lên, định bế Vương gia nhà mình về!

 

Kỷ Vân Thư xoa xoa bờ vai mỏi nhừ của mình, một tay giữ Lang Bạc lại.

 

“Đi đâu? Đặt hắn xuống.” Giọng nàng rất gấp, sắc mặt ngưng trọng.

 

Lang Bạc vội vàng ngoan ngoãn đặt Cảnh Dung đã ngất xỉu xuống nền đất lạnh băng.

 

Ngay sau đó, Kỷ Vân Thư ngồi xổm xuống, nắm lấy một góc áo bào của mình, dùng sức xé một cái, xé xuống một mảnh vải dài.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, nàng lại nắm lấy chỗ tay áo bị rách của Cảnh Dung, dùng sức xé toạc ra, để lộ vết thương do kiếm đâm.

 

Cả cánh tay đã bị nhuốm đen vì m.á.u độc!

 

“Vương gia bị thương sao?” Lang Bạc kinh hô.

 

Gã này, ngươi mù à? Vương gia nhà ngươi ngất xỉu rồi, không phải bị thương thì chẳng lẽ là đang ngủ?

 

Lúc này, Kỷ Vân Thư cũng không rảnh để “dạy dỗ” hắn.

 

Nàng dùng mảnh vải vừa xé buộc chặt phía trên vết thương của Cảnh Dung khoảng ba tấc, để ngăn nọc độc lan ra toàn thân.

 

Làm xong những việc này, Kỷ Vân Thư ngẩng đầu nói với Lang Bạc.

 

“Trong phòng, cạnh bài vị có một vò rượu trắng, mau lấy lại đây.”

 

“Vâng.” Bản tính nô tài trỗi dậy!

 

Lang Bạc vội vã chạy vào phòng, tìm được vò rượu trắng một cách chính xác, rồi ngồi xổm xuống đưa cho Kỷ Vân Thư.

 

Nhận lấy vò rượu, Kỷ Vân Thư hớp một ngụm, rồi phun lên vết thương của Cảnh Dung. Vị trí vết thương lập tức sủi lên bọt trắng.

 

Trông cứ như nước tăng lực bò cụng pha với Sprite vậy!

 

Xèo xèo vang lên.

 

Lang Bạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lo lắng trố mắt nhìn. Nhưng chưa kịp phản ứng, hắn đã thấy Kỷ Vân Thư hai tay giữ chặt cánh tay của Vương gia nhà mình, cúi người xuống, áp miệng vào vết thương.

 

Hút m.á.u độc ra, nhổ đi, lại hút, lại nhổ.

 

Lặp đi lặp lại mười mấy lần mới thôi!

 

Lúc này, miệng Kỷ Vân Thư đầy m.á.u độc.

 

Rõ ràng là trời đông, mà trán nàng lại đẫm mồ hôi.

 

“Tiên sinh, Vương gia nhà ta bị sao vậy?” Lang Bạc lo lắng hỏi.

 

“Hắn trúng độc thạch đốm, độc tính rất mạnh, nhưng may là chưa vào đến xương, không c.h.ế.t được đâu.” Kỷ Vân Thư đáp một câu, rồi ôm vò rượu đứng dậy, vội vàng nói thêm: “Mau đưa Vương gia nhà ngươi vào trong.”

 

“Vâng.” Lại là bản tính nô tài trỗi dậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Theo hướng Kỷ Vân Thư chỉ, Lang Bạc vác Vương gia nhà mình vào một phòng nghỉ nhỏ, đặt lên giường.

 

Trong lúc đó, Kỷ Vân Thư ôm vò rượu chạy vào phòng của Phúc bá, dùng phương pháp tương tự để xử lý vết thương cho ông.

 

Ngay sau đó, nàng quen đường quen lối tìm được vài loại dược liệu trong nghĩa trang, vội vàng giã nát, lần lượt đắp lên vết thương của Cảnh Dung và Phúc bá, rồi băng bó cẩn thận.

 

Nếu xử lý vết thương muộn hơn một chút, e là chắc chắn phải chết.

 

Sau một hồi bận rộn, nàng mệt đến hai chân bủn rủn, vặn vẹo cổ, hít sâu vài hơi.

 

Cuối cùng cũng xong xuôi!

 

Lang Bạc không hiểu: “Tiên sinh, ngài bôi thuốc gì cho Vương gia vậy?”

 

Có chữa c.h.ế.t người không đấy?

 

Lang Bạc này, thật đúng là cùng một giuộc với Vương gia nhà hắn, sợ nàng hạ độc g.i.ế.c họ.

 

Nhíu mày, Kỷ Vân Thư nói: “Đó chỉ là những dược liệu thông thường thôi, gừng tươi, bảo hương tiết và hoa tím địa đinh, giã nát chung với nhau đắp lên vết thương, có thể cầm m.á.u giải độc, không c.h.ế.t người đâu.”

 

“Sao Vương gia lại trúng độc được chứ?”

 

Thật ra Kỷ Vân Thư cũng không hiểu nổi đầu óc của đám người cổ đại này, sao cứ thích dùng độc thế không biết!

 

Không hạ độc thì dùng ám khí cũng được mà!

 

Đồ ngốc!

 

“Nếu ngươi muốn biết thì ra ngoài xem đám hắc y nhân kia đi, nhát kiếm nào cũng muốn lấy mạng Vương gia nhà ngươi đấy.”

 

Kỷ Vân Thư vừa nói vậy, Lang Bạc liền xông ra ngoài. Lẽ nào hắn định băm vằm mấy cái xác đó ra để báo thù cho Vương gia nhà mình sao?

 

Quay đầu lại, Kỷ Vân Thư liếc nhìn Cảnh Dung đang nằm trên giường với sắc mặt trắng bệch.

 

Gương mặt lúc này bớt đi vài phần sắc bén, thêm vài phần dịu dàng ôn hòa. Ngũ quan sâu sắc hoàn hảo, sống mũi cao thẳng, và đôi môi mím chặt đầy uy nghiêm lúc này cũng đã thu lại sự sắc bén.

 

Quả thật là một gương mặt hoàn mỹ.

 

Có lẽ nhận ra mình đang nhìn quá “say đắm”, ánh mắt Kỷ Vân Thư đột nhiên hoảng hốt, còn mang theo một sự căng thẳng khó tả.

 

Trong đầu, lại hiện lên cảnh Cảnh Dung che chở nàng trong lòng. Bây giờ nghĩ lại, tuy rất cảm kích, nhưng mơ hồ lại có chút đỏ mặt tim đập.

 

Dù cho kẻ đầu sỏ gây ra chuyện tối nay là hắn.

 

Nhưng suy cho cùng, là hắn đã đỡ cho nàng nhát kiếm đó, nàng vẫn nên cảm kích vị Phật này.

 

Càng nghĩ càng nhiều, lòng Kỷ Vân Thư rối bời, khiến nàng đứng ngồi không yên.

 

Thôi thì, đi ra ngoài vậy.

 

Bên ngoài, Lang Bạc đang lần lượt kiểm tra đám hắc y nhân, ánh mắt ngưng trọng, mày chau lại.

 

Kỷ Vân Thư cũng thuận miệng nói một câu: “Những sát thủ này không chỉ nhát kiếm nào cũng muốn lấy mạng người, mà còn tẩm độc lên kiếm, hơn nữa còn nhắm vào Dung Vương, có thể thấy mục đích của chúng chỉ có một, đó là muốn Vương gia nhà ngươi chết.”

 

Này này, ngươi nói thật đi, có phải Vương gia nhà ngươi thiếu nợ người ta không trả, ép người ta phải thuê sát thủ g.i.ế.c người không!

 

Lang Bạc không nói gì.

 

Kỷ Vân Thư nhăn mũi, cả sân viện ngoài mùi xương cốt vốn có, giờ lại thêm một mùi m.á.u tanh nồng nặc.

 

Trong lòng nàng bỗng dấy lên một sự tò mò.

 

Nàng đi đến bên cạnh một tên hắc y nhân, đang định ngồi xổm xuống thì Lang Bạc gọi lại: “Tiên sinh, ngài định làm gì vậy?”

 

“Tò mò thôi.” Nàng buông hai chữ, qua loa đáp lại Lang Bạc.

 

Ngay sau đó, nàng kéo mặt nạ của một tên hắc y nhân xuống. Làn da ngăm đen, ngũ quan thô kệch, râu ria xồm xoàm.

 

Một người bình thường, chẳng có gì đặc biệt. Kỷ Vân Thư lại lần lượt kéo mặt nạ của mấy tên hắc y nhân còn lại xuống.

 

Đều là những gương mặt bình thường, không có gì kỳ lạ.

 

Nàng vừa đứng dậy, chân không biết đá phải cái gì, vang lên một tiếng “loảng xoảng”.

 

Cúi đầu nhìn, một miếng ngọc bội màu xanh lam đang nằm ngay bên chân nàng. Nàng cúi xuống nhặt lên, cầm trong tay xem xét kỹ.

 

Trên miếng ngọc bội hình tròn có khắc mấy đóa hoa lê vây quanh.

 

Không quá tinh xảo, nhưng thật sự rất đẹp.

 

Chỉ là, có vài phần quen mắt!