Lão quản gia thậm chí còn chẳng buồn ngẩng mắt, cúi đầu đi tới.
“Không biết tiên sinh tìm lão nô có việc gì?” Giọng nói thê lương.
Khóe miệng Kỷ Vân Thư nở một nụ cười nhạt, nàng cầm hộp gấm mình mang đến, đưa về phía lão quản gia.
“Lão tiên sinh, đây là một vị dược liệu tại hạ mang từ nhà đến. Ngài đem nó giã nát, thêm rượu trắng và đường đỏ, đắp lên chỗ bị thương, có thể giúp vết thương trên mặt ngài mau lành hơn.”
Có lẽ không ngờ Kỷ Vân Thư lại đến để đưa thuốc cho mình, lão quản gia giật mình, mí mắt nhấc lên, đối diện với đôi mắt ôn hòa tinh tế của Kỷ Vân Thư.
Ông vội vàng từ chối: “Lão nô và tiên sinh vốn không quen biết, dược liệu quý giá như vậy, lão nô không thể nhận.”
“Lão tiên sinh cứ nhận lấy đi, thuốc không phân sang hèn, dùng cho người cần thì là thuốc hay cứu mạng, dùng cho người không cần thì chỉ là một vị thuốc bình thường. Thuốc này với ta vô dụng, nhưng lại hữu dụng với lão tiên sinh. Tại hạ đã đội tuyết mang đến, lẽ nào lại có đạo lý mang về?”
“Cái này…”
Không để ông từ chối, Kỷ Vân Thư trực tiếp nhét hộp gấm vào lòng lão quản gia.
“Ngài không cần khách sáo đâu.”
Thuốc này nếu được cất giữ cẩn thận, nhiều năm sau trên thị trường có thể bán được giá hàng vạn lượng!
Tuy nhiên, cho đi khi người khác cần, Kỷ Vân Thư nàng dù có yêu tiền đến mấy cũng sẽ không si mê tiền tài.
Nếu không thể trở về hiện đại, nàng cuối cùng cũng chỉ là một đống xương trắng.
Lão quản gia cuối cùng cũng nhận lấy thuốc, nói: “Vậy lão nô đa tạ tiên sinh.”
Nói xong, ông lại cúi người chuẩn bị hành lễ. Theo vai vế, Kỷ Vân Thư không thể nhận lễ này.
Vì thế, nàng vội đưa hai tay ra, nắm lấy khuỷu tay lão quản gia đỡ lên.
“Lão tiên sinh tuyệt đối không được, ngài là trưởng bối, ngàn vạn lần không thể hành lễ với ta, sẽ tổn thọ ta mất.”
“Tiên sinh thật là người tốt, nhưng lão nô không có gì để báo đáp.”
“Vậy xin lão tiên sinh hãy dùng vị thuốc này thật tốt, chữa lành vết thương trên mặt.”
“Đa tạ tiên sinh.”
Kỷ Vân Thư mỉm cười, rồi đột nhiên cảm thấy ngón tay đang nắm khuỷu tay lão quản gia dính phải thứ gì đó?
Liếc mắt nhìn, trên tay áo lão quản gia có một vệt đen nhạt, như bị lửa hun khói.
Mà thứ vốn dính ở trên đó, giờ lại dính vào ngón tay cái của Kỷ Vân Thư.
Nàng thu lại ánh mắt, buông tay khỏi khuỷu tay lão quản gia.
Nhàn nhạt nói: “Lão tiên sinh, trước đây tại hạ có để quên một chiếc hộp gỗ đàn hương trong phủ, bên trong có một ít d.a.o nhỏ, không biết còn ở trong phủ không?”
“Còn, còn ạ, lão nô đi lấy cho ngài ngay.”
Nàng gật đầu.
Lão quản gia mang theo hộp gấm đi ra ngoài để lấy hộp gỗ đàn hương cho nàng.
Khoảnh khắc đó, sắc mặt Kỷ Vân Thư ngưng lại, nàng giơ tay lên, nhìn thứ dính trên ngón tay cái mình, lại là một lớp sáp rất mỏng.
Nàng đưa lên mũi ngửi, mùi sáp dầu rất đặc biệt, mang theo hương vị của đương quy và bảo liên.
Sáp dầu bình thường sao lại có mùi như vậy?
Lại nghĩ đến vệt đen nhạt trên áo lão quản gia lúc nãy, cộng thêm sáp dầu, có lẽ là bị lửa nến hun vào.
Mà mùi sáp dầu này, sao nàng lại thấy quen quen, như đã ngửi thấy ở đâu rồi?
Trong lòng dấy lên một trận nghi hoặc, nhưng lại như đã hiểu ra điều gì đó.
Lúc này, lão quản gia bưng chiếc hộp gỗ đàn hương vào, hai tay dâng lên: “Tiên sinh, cái hộp này lão nô đã lau chùi sạch sẽ cho ngài rồi ạ.”
Gạt đi những suy tư vừa rồi, Kỷ Vân Thư nhận lấy chiếc hộp.
Đồng thời, nàng liếc qua vết sẹo trên mặt lão quản gia, trong lòng đã rõ bảy tám phần.
“Vậy tại hạ xin cáo từ.”
“Lão nô tiễn ngài.”
“Không cần đâu, đường trơn trượt, lão tiên sinh xin dừng bước.”
Ra khỏi Chu phủ, Kỷ Vân Thư không về Kỷ gia mà đi thẳng đến thiên lao giam giữ phạm nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Theo quy trình, nàng đáng lẽ phải xin chỉ thị của Huyện thái gia trước, rồi lấy lệnh bài đặc biệt mới có thể vào.
Nhưng Huyện thái gia lại xem Kỷ Vân Thư như bảo bối, đã hạ lệnh, thấy nàng như thấy Huyện thái gia.
Thế nên nàng vừa đến cửa thiên lao, cai ngục đã ngoan ngoãn mở cửa, cúi người, vẻ mặt nịnh nọt đón tiếp.
Suy cho cùng, đây chính là hồng nhân trước mặt Huyện thái gia, phải hầu hạ cho tốt.
“Kỷ tiên sinh sao lại có nhã hứng đến đây vậy ạ? Ôi chao, ngài cẩn thận một chút, ở đây tối lắm, ngài coi chừng dưới chân.”
Chỉ thiếu điều nói thêm một câu “Hay để tiểu nhân dìu ngài”.
Không vào hoàng cung làm thái giám, thật là lãng phí nhân tài!
Kỷ Vân Thư liếc nhìn hắn một cái: “Hai phạm nhân nhà họ Chu hôm qua đưa tới đâu rồi?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Ở bên trong ạ.”
“Dẫn ta đi gặp người nữ.”
“Được, ta dẫn ngài qua.”
Cai ngục dẫn đường, Kỷ Vân Thư theo sau. Nhà giam quả thật rất tối, lại còn ẩm ướt, thảo nào phạm nhân bị giam lâu ngày đều kêu đau chân.
Đặt ở thời hiện đại, đó gọi là bệnh phong thấp.
Đến phòng giam cuối cùng bên trái, cai ngục nói: “Tiên sinh, ở đây ạ.”
Nhờ ánh đèn dầu bên ngoài, Kỷ Vân Thư mới miễn cưỡng nhìn rõ người bên trong.
Tố Vân co ro ở góc tường, ôm tay, cả người run rẩy.
Trong phòng giam u tối tự nhiên có một luồng gió lạnh, nếu mặc không đủ ấm, bị c.h.ế.t cóng cũng là chuyện có thể xảy ra.
“Mở cửa.” Kỷ Vân Thư nói.
“Cái này… bên trong giam là phạm nhân.” Cai ngục cố tình nói.
“Ta đương nhiên biết là phạm nhân, cần ngươi nhắc sao?”
Cai ngục lúng túng, móc chìa khóa ra, mở xích sắt.
Kỷ Vân Thư lấy ngọn đèn dầu treo trên tường bên ngoài xuống, thuận tay đưa chiếc hộp gỗ đàn hương trong tay cho cai ngục.
“Cầm cho cẩn thận, ở ngoài đợi ta.”
“Vâng, được ạ.”
Nàng bưng đèn bước vào, đi đến bên cạnh Tố Vân, ngồi xổm xuống. Theo ánh đèn dầu dần đến gần, Kỷ Vân Thư thấy rõ gương mặt trắng bệch như tờ giấy của Tố Vân.
So với hôm qua, gương mặt này đã không thể dùng từ “trắng bệch” để hình dung được nữa!
“Tố Vân.” Nàng gọi một tiếng.
Thân thể Tố Vân run lên rất dữ dội, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, ngẩng đầu lên. Đôi mắt sâu hoắm của nàng mang theo vẻ thờ ơ và lạnh nhạt của người sắp chết, không còn chút sợ hãi nào.
“Tố Vân, ngươi có muốn giúp chính mình, giúp Lâm Đoan không?”
Giọng của Kỷ Vân Thư vang vọng trong nhà giam chật hẹp, mang theo một sức nặng ép vào lòng người.
Tố Vân mấp máy môi, vì thể lực dần suy yếu, nói chuyện cũng vô cùng khó khăn: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta hỏi ngươi, ngươi có muốn cứu chính mình, cứu Lâm Đoan không?”
Kỷ Vân Thư hỏi lại một lần nữa, đổi lại là một tiếng cười nhạt của Tố Vân: “Ta đã g.i.ế.c người, phải đền mạng, cứu thế nào được? Cứu không được, cứu không được đâu…”
“Cứu được.”
“Có ý gì?”
Kỷ Vân Thư đưa ngọn đèn dầu trong tay lại gần mặt Tố Vân hơn.
Hy vọng ánh sáng yếu ớt này có thể làm ấm cơ thể đang lạnh cóng của nàng.
“Tố Vân, ngươi nghe cho kỹ, mỗi câu hỏi của ta đều vô cùng quan trọng, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ rồi mới trả lời ta.” Kỷ Vân Thư vô cùng nghiêm túc.
Một lát sau, Tố Vân gật đầu.
Nàng hỏi: “Ta hỏi ngươi, đêm đó, khi ngươi vào phòng tiểu thư, ngươi rốt cuộc đã thấy những gì? Và đèn trong phòng có phải đã tắt rồi không?”