Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác

Chương 39: Hai lạng bạc



Ánh đèn dầu khẽ lay động.

 

Nghe Kỷ Vân Thư hỏi vậy, đôi mắt đen của Tố Vân thoáng kinh ngạc.

 

“Kỷ tiên sinh, tại sao ngài… lại hỏi những điều này?”

 

“Bây giờ ngươi chỉ cần trả lời ta là được, hãy nghĩ cho kỹ, rất quan trọng.” Gương mặt Kỷ Vân Thư điềm tĩnh, nghiêm túc và trang trọng.

 

Lúc này, thứ nàng nắm trong tay không chỉ đơn giản là một vụ án mạng.

 

Mà là hai sinh mạng tươi sống!

 

Đôi tay Tố Vân đặt trên đầu gối, nắm chặt vạt áo của mình, đôi mắt cụp xuống, cố gắng hồi tưởng lại cảnh tượng đêm đó.

 

“Hôm đó, ta lén về phủ, trong bếp hạ độc vào chén thuốc của tiểu thư, tận mắt thấy chén thuốc đó được bưng vào phòng tiểu thư. Ta biết tiểu thư thường uống thuốc xong sẽ ngủ, nên khoảng thời gian đó, kể cả Kiều Tâm cũng sẽ không vào. Lúc ấy ta rất sợ, cũng rất lo lắng.”

 

Nói đến đây, tay nàng càng nắm chặt hơn, đầu ngón tay trắng bệch.

 

“Vì vậy ta cứ trốn mãi không dám ra ngoài, cho đến khi mọi người dần ngủ hết, ta mới lén vào phòng tiểu thư. Khoảnh khắc đẩy cửa ra, ta nhớ rất rõ, trong phòng không có đèn. Tiểu thư nằm trên đất, bên cạnh… là chén thuốc bị đổ, lúc đó ta chỉ thấy được bấy nhiêu thôi.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Tố Vân cố gắng hồi tưởng, gương mặt không còn chút huyết sắc dưới ánh đèn dầu lại có vẻ hơi ửng hồng.

 

Kỷ Vân Thư căng thẳng: “Vậy ngươi dám chắc, lúc đó trong phòng không có đèn?”

 

“Ta dám chắc chắn.” Nàng gật đầu lia lịa, sợ bỏ lỡ tia hy vọng mong manh.

 

“Tốt lắm, ngươi nghĩ lại xem, lúc đó trên người tiểu thư nhà ngươi có vết thương nào không?”

 

Cẩn thận suy nghĩ, rồi lắc đầu.

 

“Thật sự không có?”

 

“Chắc là không có, nếu có vết thương, lúc ta kéo tiểu thư lên giường, không thể nào không phát hiện được.”

 

Vẻ mặt Kỷ Vân Thư có chút ưu tư. Tuy trong lòng đã có câu trả lời đến bảy tám phần, nhưng nếu không chắc chắn mười mươi, nàng vẫn không dám quả quyết báo lên nha môn để lật lại vụ án.

 

Ngay sau đó.

 

Tố Vân kích động nắm lấy tay Kỷ Vân Thư, thân người cũng hơi nhổm dậy khỏi mặt đất.

 

“Kỷ tiên sinh, những gì ta biết đều đã nói cho ngài, ngài nói có thể cứu ta, có thể cứu Lâm Đoan, có phải là thật không?”

 

Đôi mắt vốn đã tuyệt vọng, giờ như tro tàn lại bùng lên hy vọng!

 

Cánh tay bị một lực siết rất chặt, Kỷ Vân Thư phải thừa nhận.

 

Hơi đau!

 

Nhíu mày vì đau, Kỷ Vân Thư nói: “Tố Vân, nếu ta đã đến đây gặp ngươi, trong lòng tự nhiên là có chủ ý. Nhưng vụ án có chút phức tạp, không phải một sớm một chiều có thể giải quyết. Hiện giờ mọi chứng cứ đều chỉ ra ngươi g.i.ế.c người, mà chính ngươi cũng đã thừa nhận, muốn lật lại vụ án thì phải tìm được đủ chứng cứ, chứng minh hung thủ là người khác.”

 

“Hung thủ là người khác? Chẳng lẽ… tiểu thư không phải c.h.ế.t vì trúng độc mi sao?”

 

“Ta không dám chắc.” Kỷ Vân Thư đáp.

 

Một câu “không dám chắc” khiến lòng Tố Vân hoang mang rối loạn, nàng mím chặt môi, khẽ nức nở.

 

Kỷ Vân Thư suy nghĩ một chút, rồi lại hỏi nàng: “Đêm đó, tiểu thư nhà ngươi uống thuốc gì?”

 

“Tiểu thư thường hay đau đầu, cho nên, uống là thuốc an thần.”

 

“Có những vị thuốc nào?”

 

“Có hạch táo chua, bách tử nhân, viễn chí, vỏ hợp hoan, à đúng rồi, còn có đương quy, vì tiểu thư sợ đắng nên sẽ cho thêm hai lát đương quy vào chén thuốc.” Nàng nói từng chữ rất rõ ràng.

 

Đương quy!

 

Trên lớp sáp dầu mỏng manh kia, Kỷ Vân Thư đích xác đã ngửi thấy mùi đương quy!

 

Nàng nén lại trái tim đang đập mạnh, cẩn thận suy ngẫm.

 

Hy vọng mà Tố Vân khó khăn lắm mới nhen nhóm lên, lúc này tuyệt đối không thể dập tắt.

 

Và Kỷ Vân Thư, chính là cọng rơm cứu mạng của nàng!

 

Thấy Kỷ Vân Thư mãi không đáp lời, Tố Vân mắt đỏ hoe, sốt ruột nói: “Tiên sinh, bất kể kết quả cuối cùng thế nào, ngài có thể hứa với ta, nhất định phải giúp Lâm Đoan được không? Là ta đã hại huynh ấy, huynh ấy không đáng phải chết, mọi tội lỗi, một mình ta gánh, không liên quan đến huynh ấy, huynh ấy cũng chỉ vì giúp ta thôi.”

 

Nàng khóc nức nở.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kỷ Vân Thư trên đời sợ nhất là thấy phụ nữ khóc, lúc này, thật muốn lấy khăn lau nước mắt cho nàng.

 

Nhưng dù sao nàng cũng là “đàn ông”, như vậy không ổn, không ổn.

 

Gạt đi ý nghĩ đó, Kỷ Vân Thư dùng giọng điệu an ủi nói: “Trong lòng ngươi có một Lâm Đoan, trong lòng Lâm Đoan có một Tố Vân. Ông trời trước nay vẫn luôn chiếu cố người có tình. Các ngươi đã mất đi một đứa con, ông trời sẽ lại ban cho các ngươi một đứa khác. Cho nên, hãy giữ hy vọng, vụ án này nhất định sẽ được làm sáng tỏ.”

 

Lời này, có lẽ là do Kỷ Vân Thư xem tiểu thuyết ngôn tình quá nhiều.

 

Nhưng đối với Tố Vân mà nói, lại vô cùng thấm thía!

 

Đôi mắt sâu hoắm của nàng dần dịu lại, nàng gật đầu thật mạnh!



 

Ra khỏi đại lao, sắc mặt Kỷ Vân Thư vẫn bình thản, mắt thường khó mà nhìn thấu được tâm trạng của nàng lúc này.

 

Cai ngục bưng chiếc hộp gỗ đàn hương lại một lần nữa tiến lên.

 

“Kỷ tiên sinh, đi rồi ạ?”

 

Không đi thì làm gì? Ở lại cùng ngươi bàn chuyện nhân sinh à!

 

Kỷ Vân Thư lạnh lùng liếc nhìn cai ngục một cái, lấy lại chiếc hộp gỗ đàn hương từ tay hắn, dùng tay áo lau đi một lớp bụi trên đó.

 

Nàng vừa lau vừa hỏi: “Ngươi mỗi tháng lương bao nhiêu?”

 

“Hả?”

 

Cai ngục ngạc nhiên, gãi đầu, cười ngượng ngùng, rụt vai, lắp bắp trả lời, rồi giơ một ngón tay lên.

 

“Hai lạng.”

 

Kỷ Vân Thư “Ừ” một tiếng, từ bên hông lấy ra ba lạng bạc đưa cho hắn.

 

Nhận lấy ba lạng bạc nặng trĩu trong tay, cai ngục vui đến nỗi lộ cả hàm răng vàng khè.

 

Không ngờ Kỷ tiên sinh lại thưởng bạc cho mình, mà còn những ba lạng!

 

Nào ngờ, Kỷ Vân Thư dội cho hắn một gáo nước lạnh: “Ngươi đi mua ít quần áo dày dặn và một ít thuốc trị thương hàn, đưa cho vị cô nương vừa rồi, cùng một nam tử tên Lâm Đoan. Ăn ngon uống tốt, một thứ cũng không được thiếu.”

 

Loảng xoảng~

 

Tiếng trái tim tan vỡ!

 

Tưởng là cho mình chứ!

 

Nhưng dù lòng tan nát, mặt cai ngục cũng nhăn lại thành một cục, cúi người, vẻ mặt vô cùng khó xử: “Tiên sinh, những người bị giam trong lao đều là phạm nhân, làm như vậy không đúng quy củ.”

 

“Vậy ta hỏi ngươi, có phải có quy định, chỉ cần công văn của Hình Bộ chưa xuống, thì dù là tử tù cũng không được c.h.ế.t không?”

 

“Vâng, đúng vậy.”

 

“Vụ án nhà họ Chu, Lưu đại nhân đã thượng tấu lên Hình Bộ, nhưng văn bản phán quyết vẫn chưa xuống, nếu phạm nhân c.h.ế.t trong thiên lao, tội này ngươi có gánh nổi không?”

 

Nói hay một chút hắn là cai ngục, nói khó nghe thì hắn chỉ là một tên cai tù nhỏ bé, tội này, đương nhiên gánh không nổi.

 

Chỉ là…

 

“Kỷ tiên sinh, ta cũng là làm theo quy định thôi ạ.”

 

Người này, sao mà ngu ngơ, nói mãi không thông thế!

 

Kỷ Vân Thư “liếc” hắn một cái: “Quy định là để ngươi canh giữ phạm nhân, chứ không phải không cho ngươi đưa quần áo và thuốc men cho họ. Nếu ngươi còn cố chấp không hiểu, một lạng còn lại ta sẽ không cho ngươi nữa.”

 

Cái gì?

 

Trong ba lạng bạc đó hắn có thể được hưởng một lạng!

 

Mặt mày hớn hở.

 

Nắm chặt bạc, l.i.ế.m môi, ha hả nói: “Vâng vâng, tiên sinh nói phải, ta đi làm ngay, tuyệt đối làm đâu ra đó!”

 

Xong việc.

 

Có tiền mua tiên cũng được, quả không sai chút nào.

 

Lười đôi co với hắn nữa, Kỷ Vân Thư ôm chiếc hộp gỗ đàn hương của mình rồi rời đi.