“Vân Thư, năm t.h.i t.h.ể này không ai nhận, ngày mai cô vẽ thêm vài bức nữa, bản quan sẽ cho người dán cáo thị để mọi người đến tìm.”
Kỷ Vân Thư lấy khăn sạch lau tay, thu dọn hộp gỗ đàn hương, lạnh lùng nói: “Ngày mai ta không làm việc, ngài tìm họa sư khác vẽ lại đi.”
“Cũng phải, trời không còn sớm nữa, bản quan cho người đưa cô về nhé?”
“Không cần, ta quen đi đường đêm một mình rồi.”
“Đường đêm không dễ đi.”
“Ta thích.”
Huyện thái gia tự thấy mình vô vị. Tính tình của Kỷ Vân Thư vốn lạnh nhạt, trong mắt người ngoài là tự cho mình thanh cao, nhưng ông cứ liên tục đ.â.m đầu vào chỗ khó, chẳng phải là tự chuốc lấy sự khó chịu sao.
Lúc này, bên ngoài đám đông đột nhiên có người hét lớn: “Tránh ra, tránh ra.”
Đám đông bị đẩy sang hai bên, tạo thành một lối đi rộng. Khoảng hai mươi mấy người xông vào, ai nấy bên hông đều đeo trường kiếm, mặc áo gấm, vẻ mặt nghiêm nghị, mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Trong chốc lát, một người đàn ông bước tới. Người này mặc trường bào màu xanh, trên lụa thêu hoa văn màu tím nhạt, đi giày vàng, đeo ngọc bội, trông không phải người tầm thường. Mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, gương mặt tuấn tú được ánh đuốc xung quanh chiếu rọi càng thêm rõ nét và lạnh lùng. Vẻ mặt tưởng như bình thản nhưng lại toát ra một luồng khí lạnh lẽo, âm u.
Bên cạnh người đàn ông đó là một đại hán cường tráng và một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài đoan chính.
Kỷ Vân Thư liếc mắt một cái đã nhận ra người đàn ông trung niên đó chính là cha mình, Kỷ Thư Hàn. Lúc này, ông ta không phải nên đang tiếp đãi vị khách quý từ kinh thành sao? Chẳng lẽ, người đàn ông áo xanh kia chính là vị khách quý đó?
Kỷ Thư Hàn tất nhiên cũng nhận ra Kỷ Vân Thư. Thấy nàng mặc nam trang, lại còn lúi húi giữa đống người chết, trong lòng ông ta lập tức bùng lên một ngọn lửa giận, nhưng bề ngoài vẫn không hề tỏ ra gì.
Huyện thái gia nhìn quanh, gãi đầu khó hiểu, tiến lên hỏi: “Kỷ lão gia, ngài đây là?”
“Lưu đại nhân, năm t.h.i t.h.ể này là thuộc hạ của vị công tử đây. Ngài cho người của ngài lui đi, ở đây không còn việc của ngài nữa.”
Kỷ Thư Hàn trước nay chưa bao giờ xem Huyện thái gia ra gì, nói chuyện luôn mang giọng bề trên, vô cùng ngạo mạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Huyện thái gia nghẹn lời. Nếu t.h.i t.h.ể đã có người nhận, ông cũng không muốn dính vào vũng nước đục này, bèn phất tay, ra hiệu cho nha dịch lui sang một bên.
“Công tử, có cần đưa mấy t.h.i t.h.ể này đến nghĩa trang không?” Kỷ Thư Hàn đổi sang một bộ mặt nịnh nọt, nhẹ giọng hỏi.
Người đàn ông kia không nói gì, ánh mắt lạnh lùng quét qua năm thi thể, mày nhíu lại.
“Không phải hôm qua năm người họ đã về kinh rồi sao?”
“Hôm qua họ đúng là đã về kinh, không biết tại sao lại ở đây. Công tử, xem ra chuyện này có điểm kỳ lạ.” Đại hán bên cạnh trả lời.
Đương nhiên là có điểm kỳ lạ. Năm người này đều là kiếm khách, một trận hỏa hoạn trong nhà không có lý do gì lại có thể thiêu sống họ. Hơn nữa, con đường về kinh không đi qua thôn Đông Giao, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Kỷ Vân Thư lúc này đã thu dọn xong đồ đạc, đang định lặng lẽ rời đi. Có cha nàng ở đây, nàng cảm thấy có chút không thoải mái.
Vừa đi được vài bước, nàng nghe thấy người đàn ông kia ra lệnh: “Đem những t.h.i t.h.ể này đi hỏa táng, tro cốt mang về kinh thành an táng.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Hỏa táng?
Kỷ Vân Thư giật mình, dừng bước, quay lại nhìn người đàn ông kia với vẻ kỳ lạ, xen vào một câu: “Nếu đã có điểm kỳ lạ, tại sao không mời ngỗ tác đến xem? Hỏa táng t.h.i t.h.ể rồi, chứng cứ sẽ không còn nữa.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe vậy, người đàn ông quay sang nhìn nàng. Một thân áo trắng thanh nhã, vóc người gầy gò, khuôn mặt nhỏ nhắn, nước da trắng trẻo, không có chút khí phách nam nhi nào, ngược lại có phần dịu dàng của nữ tử.
“Thuộc hạ của bản công tử đã có bộ dạng thảm thương như vậy, tuyệt đối không thể để bọn ngỗ tác m.ổ x.ẻ thêm nữa.”
“Nhưng những người này c.h.ế.t oan uổng, công tử không muốn tìm ra sự thật sao?”
“Chết oan uổng? Ngươi biết được gì?” Người đàn ông khẽ nheo mắt.
Kỷ Vân Thư không nói, liếc nhìn cha mình một cái. Vẫn là ánh mắt chán ghét và tức giận đang dán chặt lên người nàng. Nàng không để ý nữa, đeo lại đôi găng tay trắng, đi đến bên một t.h.i t.h.ể rồi ngồi xuống, nắm lấy xương hàm của nó.