Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác

Chương 3: Thi Thể Vô Danh



Mưa dầm dề suốt cả ngày, đến tối mới tạnh.

 

Sân trước của Kỷ gia đang đãi tiệc khách quý từ kinh thành, còn Kỷ Vân Thư lúc này đang sắp xếp lại bảng màu trong hộp. Những màu nước này đều do nàng tự tay pha chế, tô lên rất mịn, càng để lâu càng tươi sáng, có thể bảo quản hơn một ngàn năm mà không phai.

 

Khoảng một tuần trà sau.

 

Loan Nhi vội vã chạy vào, nói: “Tiểu thư, Huyện thái gia bảo người mau đến thôn Đông Giao. Nghe nói ở đó có một ngôi nhà bị cháy lớn, c.h.ế.t không ít người. Bây giờ gia quyến đang chờ nhận xác để an táng, nhưng những t.h.i t.h.ể đó đều bị cháy thành than, không thể nhận dạng được nữa, nên ngài ấy mời người qua xem.”

 

“Chuyện xảy ra khi nào?”

 

“Một canh giờ trước.”

 

Kỷ Vân Thư “Ừ” một tiếng, không vội vàng đóng nắp hộp gỗ đàn hương lại, thay một bộ nam trang, thắp một ngọn đèn rồi lại đi ra ngoài.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Khi làm việc, Kỷ Vân Thư chưa bao giờ mang theo Loan Nhi, trong viện vẫn cần có người trông coi.

 

Đường đêm khó đi, nhưng may là thôn Đông Giao không quá xa. Kỷ Vân Thư vừa đến nơi đã thấy những ngôi nhà sập đổ vẫn còn bốc khói, mùi gỗ cháy khét lẹt xộc vào mũi. Dân làng xung quanh xách đèn lồng vây xem, có người khóc lóc thảm thiết, có người thì thở dài ngao ngán.

 

Đi lại gần hơn, nàng thấy trên mặt đất bày ngay ngắn hơn mười t.h.i t.h.ể bị cháy đen, da thịt cháy nát, không thể nhận ra hình dạng.

 

Huyện thái gia thấy Kỷ Vân Thư đến gần, vội vàng chạy tới, hạ giọng nói nhỏ nhẹ: “Vân Thư à, cô xem, nếu không phải tình hình nghiêm trọng, bản quan cũng không muốn làm phiền cô. Tháng Giêng mà xảy ra chuyện thế này, đừng nói cô thấy xui xẻo, ngay cả mọi người ai cũng than khổ!”

 

“Trời không còn sớm nữa, làm xong sớm thì về sớm.”

 

“Được, được, được.”

 

Huyện thái gia cho người khiêng một cái bàn đến, mang theo mười mấy tờ giấy Tuyên Thành, rồi ra lệnh cho nha dịch vây khu vực xung quanh lại.

 

Nhìn những t.h.i t.h.ể la liệt trên đất, đôi mắt hạnh của Kỷ Vân Thư khẽ rũ xuống, ẩn chứa một cảm xúc sâu kín. Dù đã quen nhìn những cảnh này, nhưng nếu nói nàng không có chút cảm giác nào thì đó là nói dối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Một lúc sau, nàng đi đến t.h.i t.h.ể đầu tiên, ngồi xổm xuống xem xét. Thi thể cháy đen trước mặt không chỉ da tróc thịt bong mà khuôn mặt còn hơi sưng phồng. Nàng quan sát một hồi rồi lẩm bẩm: “Hốc mắt lõm sâu không thành hình, xương gò má thấp và phẳng, xương trán rộng, cằm hẹp.”

 

Ngay sau đó, nàng lấy ra một đôi găng tay trắng từ bên hông đeo vào, nhẹ nhàng ấn lên mặt và đỉnh đầu của người này, trong lòng đã có hình dung sơ bộ.

 

Nàng quay lại bàn, mở hộp gỗ đàn hương, lấy màu nâu nhạt, vẽ một bức chân dung trên giấy Tuyên Thành.

 

Bức họa vừa hoàn thành, một người trong đám đông lập tức lao ra, khóc lóc thảm thiết chạy đến bên t.h.i t.h.ể đầu tiên: “Đây là tướng công của tôi, tướng công ơi, sao chàng có thể bỏ em mà đi như vậy? Để lại em một mình trên đời này còn sống làm gì nữa…”

 

Kỷ Vân Thư tiếp tục xem xét t.h.i t.h.ể thứ hai. Xương chẩm vỡ nát, có lẽ bị cột gỗ đè lên, xương bướm nhô cao, xương hàm trên hơi lệch…

 

Bức chân dung thứ hai lại được vẽ ra.

 

Một người đàn ông và một người phụ nữ xông lên, khản giọng gọi “Mẹ”.

 

Cảnh tượng ấy thật sự khiến người ta rơi lệ!

 



 

Kỷ Vân Thư mất nửa khắc giờ để vẽ xong chân dung của mười bảy t.h.i t.h.ể bị cháy đen. Trong đó, mười hai t.h.i t.h.ể đã có người nhận, còn lại năm t.h.i t.h.ể vô danh không ai đến nhận.

 

Huyện thái gia cho người cầm tranh đi hỏi thăm xung quanh, nhưng dân làng đều không nhận ra.

 

Thi thể vô danh?

 

Thôn Đông Giao ở Cẩm Giang vốn không lớn, sao lại có đến năm t.h.i t.h.ể vô danh? Lẽ nào là người từ nơi khác đến?

 

Nhưng người nơi khác, sao lại xuất hiện trong một ngôi nhà ở Đông Giao?