Trở về Kỷ gia, Kỷ Vân Thư cũng đã có chút mệt mỏi. Nàng thay một bộ quần áo và đôi giày sạch sẽ, ngồi bên lò sưởi xoa xoa thái dương, vẻ mặt mệt mỏi.
“Tiểu thư còn chưa nghỉ ngơi sao?” Loan Nhi ngạc nhiên hỏi.
Nàng lắc đầu, uống thêm một tách trà, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Quả nhiên, gã sai vặt ở sân trước vội vã chạy đến, nói: “Tam tiểu thư, lão gia đang ở sảnh ngoài chờ người, bảo người mau qua đó.”
Kỷ Vân Thư “Ừ” một tiếng.
Kỷ Thư Hàn vốn đã ghét việc nàng động chạm vào những người chết, hôm nay nàng lại còn làm điều đó ngay trước mặt ông ta. Kỷ Thư Hàn, người luôn coi trọng gia phong và thể diện, chắc chắn sẽ không lột da mình ra mới là lạ!
Đến sảnh ngoài, người cha tàn nhẫn của nàng đang đợi ở đó. Thấy nàng đến gần, ánh mắt vốn chỉ tức giận của ông ta lập tức biến thành sóng to gió lớn, hung dữ trừng mắt nhìn nàng.
Trông hệt như một con sói đói!
“Súc sinh, quỳ xuống.”
Kỷ Thư Hàn quát lớn, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Tính cách của Kỷ Vân Thư trước nay không thích tranh cãi, mọi việc đều nhìn nhận một cách lạnh nhạt, vì thế nàng ngoan ngoãn quỳ xuống.
“Kỷ gia ta bao đời là danh môn vọng tộc, văn võ hiền thần không thiếu một ai, lại sinh ra một đứa súc sinh như ngươi, dám động vào những thứ không sạch sẽ, làm bại hoại gia phong, mất hết thể diện của Kỷ gia ta.”
Kỷ Vân Thư cúi đầu, không nói lời nào.
Điều Kỷ Thư Hàn ghét nhất chính là tính cách nhạt nhẽo như nước ốc của nàng, khiến người ta vừa tức vừa sốt ruột.
“Vệ gia đã đến cửa cầu thân mấy lần, ta đã đồng ý rồi. Đợi qua năm mới này, ta sẽ gả ngươi cho Vệ gia, để ngươi không còn làm mất mặt Kỷ gia nữa.”
Cái gọi là con gái gả đi như bát nước hắt đi. Kỷ Vân Thư gả đến Vệ phủ chính là người nhà họ Vệ, dù nàng có tiếp xúc với tử thi hay không cũng không còn liên quan gì đến Kỷ gia ông. Nếu có mất mặt, cũng là làm mất mặt nhà họ Vệ.
Nước cờ này, Kỷ Thư Hàn có lẽ đã tính toán từ lâu.
Nhưng mà…
Kỷ Vân Thư thân mình run lên, có chút kinh ngạc.
Công tử nhà họ Vệ từ nhỏ đã mắc bệnh, là một kẻ ngốc nghếch. Cả thành Cẩm Giang này ai mà không biết, ai mà không hay!
“Cha, tình hình của Vệ công tử ngài cũng biết. Con gái nếu gả qua đó, chẳng phải là…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỷ Thư Hàn đập bàn một cái, cắt ngang lời nàng.
“Từ xưa đến nay đều là lời mai mối, lệnh cha mẹ. Chuyện này đã định rồi, không đến lượt ngươi nói không. Vệ gia cũng là con cháu nhà tướng, gia thế hiển hách, họ coi trọng ngươi cũng là phúc khí của ngươi.”
Lời này khiến Kỷ Vân Thư phải nuốt ngược ba chữ “sống goá bụa” vào trong.
Nàng ngước đôi mắt hạnh lên, thoáng hiện lên một tia quật cường.
“Con gái không muốn gả cho Vệ gia, thà cô độc một đời.”
“Súc sinh, lời này là một cô gái nên nói sao? Vệ công tử tuy ngốc nghếch, nhưng là con một trong nhà. Ngươi gả qua đó tự nhiên cũng không chịu nhiều uất ức. Huống chi Vệ gia và Kỷ gia ta từ trước đến nay có qua lại làm ăn, sao có thể vì ngươi mà hỏng chuyện. Ngươi gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả.”
“Cha…”
Kỷ Thư Hàn mặt đỏ bừng vì giận dữ: “Đêm nay phạt ngươi quỳ ở đây một đêm, suy nghĩ cho kỹ đi. Nếu còn dám chống đối, ta sẽ đánh c.h.ế.t ngươi, coi như chưa từng sinh ra đứa con gái này.”
Nói rồi, ông ta phất tay áo bỏ đi.
Nếu chuyện này xảy ra ở thời hiện đại, đây chính là một cuộc hôn nhân thương mại.
Nói cho cùng, trong mắt cha nàng, Kỷ Vân Thư chẳng qua chỉ là một quân cờ.
Không, nói chính xác hơn, cả bốn vị tiểu thư trong phủ đều là quân cờ trong tay ông.
Đại nữ nhi Kỷ Mộ Thanh được nuôi dạy như một Thái tử phi tương lai. Nghe nói Kỷ Thư Hàn đã dùng không ít mối quan hệ, sang năm sẽ đưa Kỷ Mộ Thanh vào kinh.
Nhị nữ nhi Kỷ Uyển Hân từ nhỏ sức khỏe yếu, nhưng cũng sớm được hứa gả cho con trai của Lễ Bộ Thượng thư ở kinh thành, chờ thêm hai năm nữa cũng sẽ được đưa đến kinh thành.
Còn Tứ nữ nhi Kỷ Linh Chi tuổi còn nhỏ, mới tám tuổi, nhưng mấy năm trước khi Kỷ Thư Hàn và Kỷ lão phu nhân đến kinh thành làm việc, cũng đã hứa gả Kỷ Linh Chi cho cháu trai của Triệu Thân vương.
Chỉ riêng nàng, Kỷ Vân Thư, lại bị hứa gả cho một kẻ ngốc.
Sự chênh lệch này, thật quá lớn!
Nàng kéo chặt chiếc áo bông trên người, hà ra một hơi lạnh.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Gả chồng cũng được, hôn nhân thương mại cũng thế, nhưng phải gả cho một kẻ ngốc, nàng tuyệt đối không muốn.
Nhưng Kỷ Thư Hàn nói một là một, hai là hai, dù có trói, ông ta cũng sẽ trói nàng đến Vệ phủ.
Xem ra Kỷ gia này, sớm muộn gì nàng cũng không ở nổi nữa…