Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác

Chương 7: Động Vật Bậc Cao



Đêm tháng Giêng, gió lạnh buốt thấu xương. Giờ đây trời lại đổ mưa, nhưng may là mấy chiếc đèn lồng đỏ treo dưới mái hiên cong vút lại tỏa ra vài tia ấm áp.

 

Không lâu sau, Loan Nhi lén lút đến, đưa cho nàng một chiếc chăn mỏng và một cái lò sưởi tay.

 

“Lão gia rõ ràng biết sức khỏe tiểu thư không tốt, còn phạt tiểu thư quỳ một đêm, đây không phải là muốn lấy mạng người ta sao!” Loan Nhi mắt rưng rưng khóc.

 

“Sao em cứ mít ướt thế.”

 

Kỷ Vân Thư ôm lò sưởi tay, cơ thể cũng dần ấm lên.

 

Loan Nhi lau nước mắt: “Tiểu thư, người lúc nào cũng vậy, không tranh không giành, nên mới bị người ta bắt nạt.”

 

“Ai nói với em vậy?”

 

“Loan Nhi không mù, tự nhiên thấy được. Lần trước Đại tiểu thư nhổ cây phất thủ mà người yêu thích mang về viện của cô ta thì tính sao? Tứ tiểu thư cắt nát hết quần áo mùa đông của người thì tính sao? Còn có Nhị thiếu gia làm vỡ đèn lưu ly của lão gia lại đổ tội cho người, chuyện đó nói thế nào đây? Tiểu thư lòng dạ lương thiện, không truy cứu, nhưng họ không biết ơn. Người làm vậy là tự làm khổ mình thôi.”

 

Loan Nhi tức giận đến mức nắm chặt đôi tay trắng nõn.

 

“Con bé này, toàn nói linh tinh. Tai vách mạch rừng, ta đã nói với em bao nhiêu lần rồi.”

 

Kỷ Vân Thư trách mắng một tiếng, nhưng trong lòng biết rõ Loan Nhi cũng chỉ vì lo cho mình.

 

Loan Nhi cúi đầu, có chút tủi thân!

 

Từ khi chiếm hữu cơ thể này, tính cách của Kỷ Vân Thư ít nhiều cũng mang theo chút thanh đạm, dịu dàng, không nóng không vội của nguyên chủ.

 

Mà nàng cũng thực sự chán ghét những cuộc tranh đấu, lừa gạt lẫn nhau. Phàm là chuyện gì có thể nhịn, nàng tuyệt đối không gây sự.

 

Có lẽ chính vì bản tính nổi loạn của con người, nàng càng nhún nhường, các tiểu thư và thiếu gia trong phủ lại càng thích tìm nàng gây phiền phức, ba ngày một chuyện nhỏ, nửa tháng một chuyện lớn.

 

Đều đặn như đến kỳ vậy!

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Kỷ Vân Thư bị phạt xong, Loan Nhi dìu nàng đứng dậy. Đang chuẩn bị về sân nghỉ ngơi, vừa vào đến Tây sương đã chạm mặt Kỷ Mộ Thanh.

 

Kỷ Mộ Thanh mặc một bộ cẩm sam lụa tuyết màu tím, đi giày thêu kim tuyến, đầu cài trâm vàng bạc, cổ đeo một chuỗi ngọc trai trắng thượng hạng, vòng tay bạc trên cổ tay cũng đều là đồ có giá trị, trang sức lộng lẫy, châu quang bảo khí.

 

Phía sau còn có hai nha đầu kiêu ngạo, Thủy Nhi và Lạc Nhi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đại tiểu thư Kỷ gia, Kỷ Mộ Thanh, lúc nào cũng ra vẻ như vậy.

 

“Sao thế, lại đi động vào những thứ không sạch sẽ à?” Giọng điệu châm chọc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh miệt.

 

Kỷ Vân Thư hờ hững, không định để ý đến cô ta, định cất bước đi thì bị Kỷ Mộ Thanh tóm lấy cổ tay, dùng sức siết mạnh.

 

“Lớn nhỏ không biết phép tắc, câm à?”

 

Kỷ Vân Thư lạnh nhạt đáp lại một câu: “Tay muội muội hôm qua chạm vào tử thi, vẫn chưa rửa sạch, tỷ tỷ không chê sao?”

 

“Cái gì?” Kỷ Mộ Thanh như bị điện giật, vội buông tay Kỷ Vân Thư ra, lấy khăn tay lau lấy lau để, miệng thì mắng: “Xui xẻo, xui xẻo, sáng sớm tinh mơ đã dính phải thứ đen đủi này.”

 

Loan Nhi thấy vậy, xen vào: “Đại tiểu thư, Tam tiểu thư hôm qua đã quỳ một đêm, xin Đại tiểu thư đừng làm khó nữa…”

 

Chát…

 

Kỷ Mộ Thanh giơ tay tát cho Loan Nhi một cái: “Một con tiện tỳ cũng có tư cách nói chuyện với bản tiểu thư sao?” Dứt lời, cô ta trừng mắt nhìn Kỷ Vân Thư: “Đúng là chủ nào tớ nấy. Người đâu, lôi con tiện tỳ này đến phòng củi, dạy dỗ cho ta một trận.”

 

Đây rõ ràng là đang trút giận lên Loan Nhi!

 

Kỷ Vân Thư dù sao cũng là muội muội trên danh nghĩa của Kỷ Mộ Thanh, mắng thì được chứ đánh thì không. Nhưng Loan Nhi thì khác, đánh bị thương hay đánh c.h.ế.t cũng chỉ là một nha đầu.

 

Vài lượng bạc một người, mua bao nhiêu cũng có!

 

Thủy Nhi và Lạc Nhi ở phía sau Kỷ Mộ Thanh nhận lệnh, liền tiến lên định túm lấy Loan Nhi.

 

Ngày thường Kỷ Vân Thư bị bắt nạt thì cũng thôi, nhưng lấy Loan Nhi ra trút giận thì không được. Nàng cố ý che Loan Nhi ra sau lưng, ngước mắt nhìn Kỷ Mộ Thanh một cái.

 

Cái nhìn đó khiến Kỷ Mộ Thanh toàn thân giật mình.

 

“Tỷ tỷ sáng sớm đã nổi giận, cẩn thận hại thân. Hay là thôi đi, lát nữa muội muội sẽ tự mình dạy dỗ Loan Nhi.”

 

“Con bé này lúc nào cũng thích xen mồm, nếu truyền ra ngoài người ta lại tưởng nha đầu Kỷ gia chúng ta đều không có giáo dưỡng. Hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ nó một trận.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Ý tứ trong lời nói, tự nhiên cũng gộp cả Kỷ Vân Thư vào loại “không có giáo dưỡng”.

 

Người phụ nữ Kỷ Mộ Thanh này, đúng là một loài động vật bậc cao!