Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác

Chương 9: Dọa Tụt Cả Mật



Tại nha môn.

 

Huyện thái gia vẫn còn đang say giấc. Tối qua bận rộn suốt đêm ở thôn Đông Giao, ông vừa chợp mắt chưa được một canh giờ thì bên ngoài đã có nha dịch gõ cửa.

 

“Đại nhân, có người đánh trống kêu oan.”

 

Huyện thái gia trở mình một cái, không có động tĩnh.

 

“Đại nhân, có người đánh trống kêu oan.”

 

Huyện thái gia miễn cưỡng bò dậy khỏi giường, mặc xong quan phục, xỏ quan ủng, chậm rãi bước ra công đường. Mắt còn chưa mở hẳn, ông đã đập mạnh kinh đường mộc xuống bàn.

 

“Kẻ nào đánh trống?”

 

Dưới công đường, hai người đàn ông mặc hoa phục đứng trước sau. Người phía trước, xương mày toát lên vẻ anh khí quý tộc, người phía sau lưng đeo trường kiếm, toát ra một luồng dũng khí.

 

Cảnh Dung đảo mắt nhìn quanh công đường, không thấy bóng dáng vị tiểu thư sinh hôm qua đâu.

 

Huyện thái gia đợi mãi không thấy ai lên tiếng, bèn dụi mắt, lúc này mới mở to ra, nhìn rõ người vừa đến.

 

Đó chẳng phải là vị công tử hôm qua cùng Kỷ Thư Hàn đến thôn Đông Giao sao?

 

“Người tới là ai? Vì sao đánh trống?” Huyện thái gia vẫn theo lệ hỏi một lần.

 

“Đại nhân, công tử nhà ta hôm nay đến là để tìm vị họa sư kia, phiền ngài gọi cô ấy ra đây.” Lang Bạc nói rõ mục đích.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

“Tìm Vân Thư?” Huyện thái gia lẩm bẩm một câu, trong lòng thầm tính toán, rồi ngẩng mặt lên nói: “Kỷ tiên sinh hôm nay không làm việc, các vị ngày khác hãy đến.”

 

“Cô ta đang ở đâu?” Cảnh Dung lên tiếng.

 

“Cô ta ở đâu làm sao bản quan biết được. Nếu không có việc gì thì mau rời đi, trống bên ngoài nha môn không phải muốn gõ là gõ đâu.” Huyện thái gia vốn đã không được ngủ ngon, tự nhiên có chút mất kiên nhẫn.

 

Cảnh Dung mặt không biểu cảm, liếc nhìn Lang Bạc một cái. Lang Bạc hiểu ý, rút ra một tấm thẻ bài từ bên hông, giơ lên.

 

“Lưu Thanh Bình, mở to mắt ra mà nhìn cho rõ.”

 

Ái chà, dám gọi thẳng tên húy của quan lão gia!

 

Huyện thái gia tức giận, đứng dậy định cầm kinh đường mộc đập xuống, nhưng bỗng nhiên nhìn rõ chữ trên tấm lệnh bài.

 

Kinh đường mộc trong tay “loảng xoảng” một tiếng rơi xuống đất.

 

Ông ta lập tức xốc lại quan phục, cúi người bước xuống khỏi công đường, cung kính tiến lên, hai chân run rẩy, “bịch” một tiếng quỳ xuống.

 

“Dung… Dung Vương, hạ quan có mắt không tròng, không biết là… là Dung Vương giá lâm, có điều chậm trễ, mong Dung Vương thứ tội.”

 

Cảnh Dung liếc nhìn ông ta một cái, con người này, sắc mặt thay đổi cũng nhanh thật.

 

“Người không biết không có tội, bổn vương cũng không muốn kinh động quá nhiều người, không cần hành đại lễ, đứng lên đi.”

 

“Tạ… Dung… Dung Vương.”

 

Huyện thái gia toát mồ hôi hột, hai chân run lên bần bật, một lúc sau mới đứng dậy được, nhưng thân thể vẫn không thể đứng thẳng.

 

“Không biết Dung Vương đến đây là… là vì chuyện gì?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khóe miệng Lang Bạc nhếch lên, thay Cảnh Dung mở lời.

 

“Vừa rồi không phải đã nói sao? Hôm nay đến là để tìm vị họa sư hôm qua, ngươi bảo cô ta lập tức ra đây.”

 

“Chuyện này…”

 

“Chuyện này cái gì, một họa sư nhỏ nhoi mà cũng dám làm cao sao?”

 

Huyện thái gia vội vàng xua tay: “Không, không, không, hạ quan lập tức cho người đi tìm cô ấy.” Rồi quay sang nha dịch nói: “Còn không mau đi tìm Kỷ tiên sinh đến.”

 

“Vâng.”

 

Nha dịch vội vàng chạy đi.

 

Huyện thái gia sợ làm phật lòng vị đại Phật này, vừa cúi người, vừa tươi cười mời Cảnh Dung và Lang Bạc vào hậu viện nghỉ ngơi, pha một ấm trà thượng hạng, tự mình đứng hầu bên cạnh, người vẫn run run, tay áo liên tục lau mồ hôi.

 

Thành Cẩm Giang này, từ khi nào lại có một nhân vật lớn như vậy đến đây!

 

Cảnh Dung nhấp một ngụm trà. Cẩm Giang nổi tiếng về trà, hương trà thơm ngát, uống vào ngọt thanh, quả nhiên danh bất hư truyền.

 

“Vị họa sư kia là người thế nào?” Cảnh Dung mở lời.

 

“Cô ấy tên là Kỷ Vân Thư, là họa sư nổi tiếng ở thành Cẩm Giang chúng ta.” Huyện thái gia đáp.

 

“Nổi tiếng như thế nào?”

 

“Mấy năm nay, trong huyện chúng ta có không ít t.h.i t.h.ể thối rữa và cháy đen, đều không ai nhận. Từ khi Kỷ tiên sinh đến, bất kể là t.h.i t.h.ể thối rữa hay chỉ còn là xương trắng, cô ấy đều có thể vẽ lại được dung mạo lúc còn sống của người chết. Không chỉ vậy, cô ấy còn giúp hạ quan phá được không ít vụ án.”

 

Huyện thái gia nói mà mặt mày hớn hở, vô cùng đắc ý.

 

“Người tài như vậy sao? Lại ẩn mình ở một thành Cẩm Giang nhỏ bé, quả là nhân tài không được trọng dụng.” Lang Bạc nói, cố ý liếc nhìn chủ tử nhà mình một cái.

 

Dường như có ẩn ý sâu xa!

 

Cảnh Dung nhướng mày: “Chỉ có vậy thôi?”

 

Huyện thái gia suy nghĩ một lúc: “Kỷ tiên sinh tính tình không tốt lắm.”

 

“Không tốt thế nào?”

 

Huyện thái gia ấp úng: “Không… không thích nói chuyện, tính tình hơi lạnh lùng.”

 

Lạnh lùng? Lạnh lùng đến mức nào?

 

Cảnh Dung nâng chén trà, lại nhấp một ngụm nữa.

 

Chưa đầy một lát, nha dịch vào báo.

 

“Kỷ tiên sinh đang ngủ trong phòng, nói hôm nay không làm việc.”

 

Sắc mặt Huyện thái gia đột nhiên tái đi, toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

 

Một bên là Kỷ Vân Thư, người mà ông coi như bảo bối, một bên là Dung Vương quyền cao chức trọng. Tình huống này thực sự làm khó ông.

 

Phe này, phải chọn cho đúng!