Hoa Nguyệt Giữa Gió Xuân

Chương 13



Kính tần nắm lấy tay , chân thành :

 

“Tỷ tụi mừng thế nào khi tỷ cung, bao giờ thấy bệ hạ dịu dàng đến thế.”

 

“Nói thật với tỷ, mấy năm nay chúng cung… ai từng thị tẩm cả.”

 

Ta sững , một lúc lâu vẫn hoài nghi nhầm.

 

“Các ngươi… từng thị tẩm ?”

 

Mấy gật đầu lia lịa.

 

Đức phi như nhớ gì đó, kêu lên “”:

 

“Nếu nhất định , thì từng thị tẩm một … nhưng hôm đó bệ hạ bắt đan mũ cỏ suốt cả đêm, đan đến tê cả tay cũng nghỉ, thật hiểu nổi sở thích kỳ quái gì.”

 

Kính tần tiếp lời:

 

“Nghe tỷ , cũng nhớ . Khi mới nhập cung, bệ hạ từng triệu kiến một , bắt ăn bánh nhân Mạc Bắc cả đêm. Muội vốn thích ăn, nhưng cực ghét thứ khô khốc đó, thậm chí cho uống miếng nước nào…”

 

Kính tần tỏ vẻ ấm ức, còn Đức phi thì như đang suy nghĩ điều gì.

 

“Ta đoán, hồi nhỏ tiên hoàng đày đến Thương Lan thành, lẽ mắc vài tổn thương thời thơ ấu. Cách đan mũ mà , rõ ràng là kiểu đan ở Mạc Bắc.”

 

“Bệ hạ từng đến Thương Lan thành ?”

 

“Phải, tiên hoàng thích bệ hạ, nên ném đến Thương Lan tự sinh tự diệt. Bệ hạ ở đó suốt nhiều năm.”

 

Ta trầm ngâm suy nghĩ.

 

Ba năm , chính giúp về Mạc Bắc.

 

Lúc đại hôn, từng : 

 

“Chờ nàng lâu.”

 

Mạc Bắc ngày nay và Thương Lan thành…

 

Cảm giác kỳ quái trong lòng càng lúc càng mạnh.

 

Như thể điều gì đó sắp sửa lộ khỏi ký ức của .

 

26

 

Trời càng lúc càng tối, mấy phi tần ở đây cũng giúp gì, liền bảo họ lui xuống, chỉ còn một ở chăm sóc Phó Lang.

 

Phó Lang vẫn tỉnh.

 

Ánh lửa mờ nhạt lay động, hắt lên đường nét vốn lạnh lẽo của , càng sắc sảo thêm vài phần.

 

Ta nhẹ nâng ngón tay, vuốt lên tóc mai .

 

“Chàng rốt cuộc giấu điều gì ?”

 

Trong lòng quyết, đợi tỉnh, nhất định hỏi cho lẽ.

 

Trời mỗi lúc một khuya, cạnh giường, gắng gượng chống đỡ cơn buồn ngủ.

 

mí mắt mỗi lúc một nặng, chẳng khi nào .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc tỉnh dậy, giường, còn Phó Lang thì thấy .

 

Ta khoác áo, rời khỏi phòng tìm.

 

Vừa vài bước, liền tiếng quen thuộc từ ngoài một căn lều.

 

Ta vén rèm .

O Mai Dao Muoi

Trong lều, Họa Anh trói chặt khung hình phạt, xích sắt hoen gỉ xuyên qua xương bả vai.

 

Dưới ánh đèn lờ mờ, hàng mi nhuốm m.á.u của phủ một bóng tối u ám.

 

Phó Lang đang mặt .

 

Không khí giữa hai căng như dây đàn.

 

“Ba năm , Tê nhi trở về Mạc Bắc, với năng lực của chắc chắn thể hành tung nàng .”

 

“Vì và ca ca nàng diễn một màn kịch, để nàng thuận lợi rời khỏi tầm mắt về Mạc Bắc, đúng ?”

 

Từng chữ của Họa Anh đều nghiến răng nghiến lợi, giấu nổi cơn thịnh nộ ngút trời.

 

“.”

 

Phó Lang giọng điềm đạm, đôi mắt cụp xuống một gợn sóng.

 

Dù mặt là Họa Anh mắt đỏ rực vì giận, như xé xác .

 

Nghe câu khẳng định, lửa giận trong mắt Họa Anh như sắp thiêu cháy cả con ngươi.

 

Hắn vùng vẫy thoát khỏi xích sắt trói chặt, gào lên:

 

“Phó Lang! Nàng là thê tử ! Sao dám?!”

 

Xích sắt cắm sâu thể, mỗi cử động đều đau đớn thấu tim gan.

 

Không bao lâu, Họa Anh kiệt sức.

 

Phó Lang bật trầm thấp, ánh mắt lạnh lùng như một con ch.ó c.h.ế.t thoi thóp.

 

“Cũng tiện thể luôn, Tô Uyển Nương cũng là đưa cho ngươi.”

 

27

 

Đứng bên ngoài lều, nghẹt thở, đầu óc trống rỗng.

 

Tô Uyển Nương? 

 

Sao là nàng ?

 

Trong lều, Họa Anh đột ngột ngẩng đầu, đồng tử co rút.

 

Hắn há miệng, nhưng phát tiếng.

 

Phó Lang nghiêng đầu, đầy hứng thú quan sát bộ dạng thất thần của .

 

Trong bóng đêm dày đặc, bạch y của Phó Lang như phát ánh sáng, trong trẻo như ngọc, như trăng rằm tinh khiết.

 

Rõ ràng mang dáng vẻ phong nhã thoát tục, nhưng lời khiến lạnh sống lưng.