Hoa Nguyệt Giữa Gió Xuân

Chương 14



“Tô Uyển Nương là kỹ nữ nuôi trong nhà một phú thương, vì trộm cắp chủ mẫu đuổi khỏi nhà.”

 

“Ta bảo Thường Hỉ dàn dựng một cuộc gặp gỡ giữa ngươi và nàng , vì nàng nhất định sẽ bám một Họa tướng quân lừng danh như ngươi.”

 

“Ban đầu, chỉ dùng nàng để chia rẽ tình cảm giữa ngươi và công chúa, ngờ ngươi dễ dụ đến thế, cho một bất ngờ lớn.”

 

Mắt Họa Anh phủ đầy tơ m.á.u, như kẻ rút sạch hồn phách.

 

Miệng chỉ ngừng lặp : 

 

“Tại ?”

 

“Ta yêu công chúa, kém gì ngươi.”

 

Ánh mắt Họa Anh đờ đẫn xoay tròn.

 

“Thương Lan thành?”

 

Lại là Thương Lan thành…

 

Ta nghiêng gương mặt Phó Lang, trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng.

 

Một bóng dáng thiếu niên thanh tú năm nào từ từ trùng khớp với dáng hình mắt.

 

Lẽ nào… là Phó Lang?

 

Lần đầu gặp thiếu niên là do Họa Anh dẫn đến tửu lâu, chỉ đó là biểu .

 

Thiếu niên ít , còn hiếu động.

 

Ta thường dắt bọn họ rong ruổi khắp phố phường, chơi đùa vui vẻ.

 

Ta dạy họ đan mũ, mời họ ăn món bánh nhân ngon nhất, đúng vị nhất.

 

Cả kỹ năng cưỡi ngựa b.ắ.n cung của cũng do dạy.

 

Chàng mà là hoàng tử Đại Yến.

 

Chàng… là Phó Lang!

 

Giọng đau đớn của Họa Anh kéo khỏi dòng hồi tưởng.

 

“ Tê nhi là thê tử .”

 

“Thì ?”

 

Phó Lang nhếch môi lạnh.

 

“Là ngươi giữ nổi lòng, là ngươi ba lòng bốn . Đã , ngươi đáng trừng phạt.”

 

“Phó Lang!”

 

28

 

Ta lững thững về phòng, những điều quá sức tưởng tượng.

O mai d.a.o Muoi

Trong phút chốc, nên gì, trong lòng rối như tơ vò.

 

Phó Lang tâm tư sâu xa, tính cách cố chấp, vượt xa những gì tưởng tượng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chàng đúng là một thợ săn cực kỳ kiên nhẫn, mấy năm bắt đầu bày mưu tính kế.

 

Nếu quân cờ Tô Uyển Nương thất bại, liệu dùng đến cách khác ?

 

Câu trả lời rõ ràng là .

 

Ta giường, ngơ ngác trần điện.

 

Phó Lang đáng sợ, nguy hiểm.

 

một kẻ cố chấp điên cuồng như thế… khiến nơi đất khách quê cảm nhận một thứ gọi là an , từng đây.

 

Ta trằn trọc suốt đêm ngủ.

 

Sáng hôm , thái giám tới bẩm báo:

 

“Hồi bẩm nương nương, sáng nay nô tài một bà điên bám riết, nàng xưng là Tô Uyển Nương, chuyện bẩm báo nương nương. Nương nương gặp ạ?”

 

Tô Uyển Nương? 

 

Không cấm túc nàng ?

 

Chắc tin Họa Anh bắt nên tự tiện bỏ trốn ngoài.

 

Ta ngược cũng thấy tò mò, nàng đến tìm vì chuyện gì.

 

Ta khẽ gật đầu.

 

Thái giám dẫn Tô Uyển Nương phòng.

 

Ta nàng , suýt nữa nhận .

 

Tóc tai rối bù, y phục lấm lem, vẻ như nàng khổ sở lắm mới từ kinh thành tới nơi săn b.ắ.n ngoài thành.

 

“Nói , tìm chuyện gì?”

 

Tô Uyển Nương “phịch” một tiếng quỳ xuống đất.

 

Nước mắt long lanh, lã chã rơi xuống.

 

“Chỉ cần nương nương chịu tay cứu tướng quân, nô tỳ nguyện trả tướng quân cho nương nương, mang theo đứa nhỏ rời khỏi kinh thành. Cầu xin nương nương, niệm tình nghĩa xưa mà cứu tướng quân một mạng…”

 

Ta Tô Uyển Nương đang dập đầu mặt, chỉ thấy thật nực .

 

Ba năm , nàng chắn xe ngựa của , quỳ gối dập đầu, xin phủ.

 

Giờ đây, cũng là dập đầu, là cầu xin rời .

 

“Tô Uyển Nương, sớm hưu thư . Họa Anh sống c.h.ế.t, liên quan gì đến ?”

 

29

 

“Nương nương, và tướng quân bao nhiêu năm tình nghĩa, thật sự nhẫn tâm bỏ mặc tướng quân ?”

 

“Chỉ cần nương nương chịu tay cứu tướng quân một mạng, nô tỳ đảm bảo từ nay về sẽ bao giờ xuất hiện mặt các nữa!”

 

Tô Uyển Nương quỳ bò chân , lời lẽ tha thiết.