Hoa Nguyệt Giữa Gió Xuân

Chương 15



Cứ như thể chỉ cần chịu cứu Họa Anh, nàng trâu ngựa cũng cam lòng.

 

Ta thản nhiên chỉnh cây trâm cài tóc ở bên mai, khẽ bật lạnh.

 

“Cứu , sợ rằng ngươi sẽ trở mặt ngay chứ? Ngươi thật sự cam lòng rời khỏi Họa Anh ? Cam lòng từ bỏ phú quý vinh hoa ở kinh thành ư?”

 

Động tác của Tô Uyển Nương khựng .

 

Ta thấu tâm tư nàng , càng thấy buồn .

 

“Huống hồ, ngươi dựa mà nghĩ vẫn còn Họa Anh?”

 

“Loại nam nhân bẩn thỉu như , nhất ngươi cứ giữ lấy cho .”

 

Tô Uyển Nương ngẩng phắt đầu, thấy ăn mềm cũng chẳng nể mặt, ánh mắt lập tức tối sầm .

 

“Nương nương thật sự chịu tay ?”

 

Ta chẳng buồn tranh cãi thêm, gọi cung nữ đến.

 

“Nếu nhớ lầm, ngươi vẫn đang cấm túc đúng ? Xuân Lai, dẫn Tô Uyển Nương về phủ, lệnh canh giữ nghiêm ngặt.”

 

“Dạ, nương nương.”

 

Xuân Lai và hai ma ma tiến lên, định bắt Tô Uyển Nương.

 

Tô Uyển Nương mặt đầy hoảng sợ.

 

Nàng , nếu đưa về phủ , e là bao giờ ngoài nữa.

 

Họa Anh cũng sẽ càng thêm nguy hiểm. 

 

Nếu xảy chuyện, nàng và đứa nhỏ sẽ sống ?

 

Tô Uyển Nương cắn răng, hiện rõ sát ý mặt.

 

Nàng giật trâm đầu, bất ngờ lao lên khống chế , hét lớn:

 

“Ta xem ai dám động !”

 

30

 

Cây trâm của Tô Uyển Nương dí sát cổ .

 

Mấy nô tài trong phòng mặt mày tái mét vì sợ hãi.

 

Cảm giác chuyện bất thường, Phó Lang cùng đám thị vệ cận lập tức xông .

 

Tay Tô Uyển Nương run rẩy, cả ướt đẫm mồ hôi lạnh.

 

Rõ ràng sợ hãi đến cực điểm, nhưng giờ nàng còn đường lui.

O Mai d.a.o Muoi

“Hoàng thượng, chỉ cần thả tướng quân, cho chúng thần gia đình đoàn tụ, thần lập tức thả Diệp Tê!”

 

Ánh mắt Phó Lang khẽ động, dời tầm sang cổ .

 

Vì quá căng thẳng, tay Tô Uyển Nương run đến mức đầu trâm rạch da , rỉ vài giọt m.á.u.

 

Ngón tay Phó Lang khẽ cử động, sát khí bùng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Đưa Họa Anh đến đây.”

 

Thị vệ lĩnh mệnh lui .

 

Chẳng bao lâu , họ dẫn Họa Anh bê bết m.á.u, chẳng dáng vẻ ban đầu, bước .

 

Tô Uyển Nương trừng lớn mắt, mặt mày vặn vẹo, tay cầm trâm siết chặt đến trắng bệch.

 

Nàng gào lên trong tuyệt vọng:

 

“Tướng quân!”

 

Không ngờ, nàng với Họa Anh thật sự chút chân tình.

 

Họa Anh như chẳng thấy nàng , im lặng gì.

 

Ta đủ vở kịch , bắt đầu thấy nhàm.

 

Khẽ nghiêng đầu quan sát Tô Uyển Nương.

 

Nàng vẫn đang chằm chằm Họa Anh, chú ý đến hành động nhỏ của .

 

Tuy võ công giỏi, nhưng đối phó với một nữ nhân yếu đuối như nàng thì vẫn dư sức.

 

Ta bất ngờ tay đánh rơi cây trâm cổ, xoay chế trụ nàng .

 

Tay che vết thương nơi cổ, tát nàng một cái.

 

Hết đến khác gây chuyện, nàng thật nghĩ tính khí ?

 

Tô Uyển Nương đau đớn quỳ rạp xuống đất, kịp phản ứng thị vệ bắt giữ.

 

Phó Lang vội chạy đến, nắm chặt vai , ánh mắt lo lắng như dò xét từ trong ngoài.

 

“Ta , bệ hạ, chỉ trầy da chút thôi.”

 

Ánh mắt Phó Lang càng lúc càng sắc lạnh, đuôi mắt đỏ ngầu như m.á.u, gằn giọng:

 

“Đem Tô Uyển Nương và Họa Anh áp giải đến địa lao, lập tức xuất phát! Tuyệt sai sót!”

 

Mọi đồng thanh nhận lệnh lui .

 

Ta , chờ đợi họ sẽ là cực hình tàn khốc nhất.

 

31

 

Khi trong phòng chỉ còn lác đác vài , Phó Lang bất ngờ xoay , ôm chặt lòng.

 

Ta ngẩn , cũng từ từ ôm .

 

Chàng vùi mặt hõm cổ , cảm giác sai , mà hình như đang run rẩy.

 

“Bệ hạ…”

 

“May mà nàng … đều là của , bảo vệ cho nàng.”

 

“Không của , bệ hạ.”