12
Không khí bỗng nhiên trở nên lặng ngắt.
Yên lặng đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng thấy.
Cung nữ bên cạnh nổi giận quát lớn:
“Gan to bằng trời , Họa tướng quân! Nam nữ hữu biệt từ xưa đến nay!”
“Gương mặt tôn quý của công chúa thể cho ngoài thấy!”
Họa Anh vẫn quỳ gối, chịu nhường nửa bước.
“Chỉ là xin công chúa tháo mũ che mặt, ở triều phong tục cởi mở, coi là thất lễ.”
“Thần từng thống lĩnh hộ vệ cho công chúa hai , từng công chúa một câu, kể cả với nha , giọng cũng yếu ớt như muỗi kêu.”
“Công chúa, … đang sợ điều gì?”
Ta ghế cao, bình thản đáp ánh mắt đầy dò xét của .
lúc , ngoài cửa truyền đến âm thanh hỗn loạn.
Lễ quan hớt hải chạy , mặt tươi :
“Tam công chúa! Hoàng thượng hôm nay tới kinh thành, liền đặc biệt đến hành cung thăm hỏi!”
“Người mau chuẩn nghênh giá ạ.”
“Ấy? Họa tướng quân còn rời ?”
Sắc mặt Họa Anh trầm xuống, dậy.
Hắn thật sâu, cúi đầu thi lễ, xoay rời khỏi.
Ta lặng lẽ bóng lưng dần khuất.
Lễ quan lập tức gọi các ma ma đến giúp y phục.
Ta chọn bộ lưu tiên y thêu hình trăm con bướm lượn quanh hoa.
Cung nữ búi tóc cho kiểu vấn cao đơn giản, bản trong gương đồng.
Dung mạo thanh tú dịu dàng, chẳng thể diễn tả bằng lời.
Tâm trí lặng lẽ dậy sóng.
Hoàng đế Đại Yến, từng gặp một .
Lần đó, là do và Họa Anh cãi , lỡ đ.â.m thương , Họa Anh tức giận đến mức đòi hòa ly, hai chúng cãi cọ đến tận Kim Loan điện.
Từ đầu đến cuối đều quỳ rạp cúi đầu.
O Mai Dao Muoi
Gương mặt của hoàng đế, kịp rõ.
Chỉ nhớ, giọng của êm tai.
Tiểu hoàng đế nhỏ hơn năm tuổi.
Nghe đồn từ nhỏ thể trạng yếu ớt, tính tình thất thường hung bạo, g.i.ế.t chớp mắt, cực kỳ khó gần.
Sau khi cung, vẫn nên tránh xa thì hơn.
Trong đầu, đang vẽ hình ảnh một hoàng đế gầy gò, lạnh lẽo và âm u…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thì bên ngoài vang lên giọng the thé của thái giám:
“Hoàng thượng giá đáo——!”
13
Cung nữ vội vàng đỡ cửa nghênh đón.
Ta cúi hành lễ.
Chỉ thấy mặt , một nam tử mặc cẩm bào nguyệt bạch chậm rãi bước tới, dừng cách xa.
Chàng vươn bàn tay trắng nõn lạnh lẽo như tuyết, đỡ dậy, giọng nhẹ như tuyết rơi:
“Tam công chúa, miễn lễ.”
Ta thuận theo lực đỡ của dậy, ngẩng đầu lên.
Nam nhân sống mũi cao, môi mỏng, bầu mắt mảnh, hàng lông mi rậm rạp buông xuống, ngũ quan tuấn mỹ khó diễn tả bằng lời.
Trong gió hiu hiu, gương mặt chút tái nhợt, nhưng tuyệt mang vẻ âm u như tưởng tượng.
Ta nhất thời ngây .
Chàng dường như nhận ánh mắt của , nhẹ nhàng nhếch môi .
Nụ khiến thoáng chấn động, vội vàng cụp mắt tránh .
Thì , hoàng đế Đại Yến, Phó Lang, tuấn tú đến .
Ta… dường như từng gặp ở .
Phó Lang nắm lấy tay , dắt trong phòng.
“Phòng là đặc biệt nhờ điện hạ Đồ Tháp giúp hỏi han cho thiết kế, công chúa thấy quen ?”
“Hỏi qua ca ca ?”
Phó Lang gật đầu.
Cuối cùng, cũng nhớ gặp ở .
Ba năm , ở tửu lâu, khi và ca ca gặp , nam tử rèm , chính là !
Lúc đó, chỉ thấy cái họ “Phó” vẻ lạ, còn tưởng là vương gia nào đó.
Không ngờ… là hoàng đế.
Ta khẽ nhíu mày.
Trong lòng, cảm thấy điều gì đó .
14
Ta thấp giọng đáp:
“Phòng ở , tạ ơn bệ hạ.”
Bước chân Phó Lang nhẹ nhàng di chuyển, ánh mắt rơi tờ giấy đặt bàn.
Đó chỉ là mấy chữ tùy tiện luyện khi rảnh rỗi, cũng chẳng gì.
Theo lời đánh giá của Họa Anh, chữ như chó bò lên giấy, nổi.