Vậy mà Phó Lang chăm chú quan sát.
Mặt bất giác nóng lên, vội bước tới thu tờ giấy .
“Chữ đó là tùy tiện luyện thôi, , sợ bẩn mắt bệ hạ.”
Bàn tay khô ấm của Phó Lang khẽ nắm lấy cổ tay , nhẹ nhàng bật :
“Chữ tuy tùy hứng, nhưng mực đều, nét bút lưu loát, dáng chữ mềm mại tú lệ, chút cốt cách riêng.”
“Trẫm thấy .”
Đầu ngón tay vô thức siết .
Xưa nay từng ai khen như .
Những năm ở Trung Nguyên, ai ai cũng chê thi ca, chẳng hiểu âm luật, hành xử thì quê mùa thô lỗ.
Trong các buổi tiệc, luôn là đem trò .
Về , Họa Anh cảm thấy mất mặt, dứt khoát đưa theo nữa.
Thế mà giờ, Phó Lang ... chữ ?
Chàng dường như giống như lời đồn là nóng nảy tàn nhẫn.
Ta ngây ngẩn Phó Lang mắt.
Bàn tay đang nắm lấy cổ tay , tựa như như , mang theo chút cố ý khiêu khích, chậm rãi trượt lên mu bàn tay .
Chàng cầm lấy cây bút lông giá, đặt tay , phía , từ bên ngoài cứ như đang ôm lấy .
thực , giữ chừng mực vô cùng, chỉ vạt áo chạm nhẹ .
Tuy rằng từng trải qua chuyện mật, nhưng cảnh tượng mắt vẫn khiến tim đập thình thịch ngừng.
Phó Lang dường như nhận sự căng cứng trong thể .
Giọng khàn nhẹ:
“Nếu như , chữ của công chúa sẽ càng hơn nữa.”
Bàn tay chồng lên tay , cùng hạ bút giấy.
O mai Dao Muoi
Mãi cho đến khi trời dần sẩm tối, thái giám ở ngoài cửa mới lên tiếng nhắc:
“Bệ hạ, trời tối, nên hồi cung ạ.”
Lúc Phó Lang mới dặn thêm vài câu, rời .
Đêm hôm đó, mơ thấy Phó Lang.
15
Trong mộng, cửa sổ mở hé một nửa, chồi non của cây xuân lả lơi đung đưa mái hiên, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu trong.
Giấy trắng vương vãi đầy bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Y phục Phó Lang trễ xuống đến bụng, để lộ làn da trắng trẻo mảnh mai.
Chàng nửa bàn.
Tay cầm bút lông, lòng bàn tay khớp xương rõ ràng của nắm lấy cổ tay , kéo gần hơn.
Đầu bút cẩn thận rơi xuống, để một vết mực n.g.ự.c .
Ta lập tức hoảng hốt lui .
lực tay quá mạnh, khiến thể động đậy dù chỉ một chút.
Lông tơ dựng ngược, mắt mở trừng trừng áp sát từng chút một, ánh mắt mơ hồ nguy hiểm.
Chàng ghé sát tai , giọng khàn khàn, từng chữ từng chữ như thiêu đốt:
“Nếu ở đây... chữ của công chúa sẽ càng hơn.”
Giấc mơ lập tức vỡ tan.
Ta bừng tỉnh dậy, bật giường, thở hổn hển, lòng thì gào thôi.
Ta... mơ thấy mộng xuân với một ... chỉ mới gặp vài , còn nhỏ hơn đến năm tuổi!
Ngày đại hôn chỉ còn vài hôm nữa.
Những ngày , chỉ ru rú trong hành cung, bước ngoài nửa bước.
Nghe nha , Họa Anh nhiều cầu kiến, đều chặn .
Đêm qua, Họa Anh thậm chí còn quỳ suốt một đêm ngoài cửa, chỉ mong gặp một .
Sau đó là vì tiểu của , Tô Uyển Nương "đau n.g.ự.c", mới rời .
Nghe ba chữ “đau n.g.ự.c”, liền bật lạnh.
Tô Uyển Nương mà, giỏi nhất là chiêu .
Khi còn ở Họa phủ, chỉ cần Họa Anh và ở cùng phòng, là nàng bên liền “đau n.g.ự.c”.
Đến cả Hỉ Nhi cũng Tô Uyển Nương đang diễn trò.
Vậy mà Họa Anh nào cũng tin sái cổ, còn tỏ hết sức tình nguyện chịu đựng.
Nghĩ đến đây, chợt nhớ đến hậu cung của Phó Lang.
Nghe hậu cung của Phó Lang nhiều , ngôi hoàng hậu cũng vẫn còn trống.
Những năm lên ngôi đến giờ, chỉ tổ chức tuyển tú một .
Giữ đều là những thứ nữ sủng ái trong nhà.
Không những đó... dễ đối phó .
Tâm trí rối như tơ vò.
Ngày đại hôn, cứ thế mà đến nhanh.