Hóa Ra Anh Luôn Ở Đây

Chương 5: Tôi chưa từng dám nghĩ tới



13.

 

Nhưng cuối cùng, vì sao chúng tôi lại chia tay?

 

Có lẽ… chỉ là những lý do vụn vặt, lặt vặt…

 

Anh rất tốt, rất tốt.

Nhưng tôi lại quá tham lam.

Tôi muốn anh chỉ tốt với tôi.

Trong mắt anh không được có bất kỳ cô gái nào khác.

 

Ba chữ “Trần Tư Nhiên” như cái gai cứ cắm mãi giữa chúng tôi.

 

Tôi luôn nghĩ… nếu người chủ động ban đầu là cô ấy thì sao?

 

Liệu tôi còn cơ hội không?

 

Nếu tôi chưa từng bước tới, liệu anh có đi tìm cô ấy không?

 

Chỉ cần nghĩ đến chuyện, tất cả những điều anh làm cho tôi – đều có thể là vì tôi đã chủ động trước…

 

Toàn thân tôi liền lạnh toát.

 

Nhưng lòng kiêu hãnh không cho phép tôi hỏi ra những câu giả định đó.

 

Tôi chẳng thể nào quên được ánh mắt tổn thương của anh khi tôi lần đầu được giới thiệu với nhóm bạn đá bóng của anh.

 

Có người trong nhóm tặc lưỡi, buột miệng nói:

 

“Tôi cứ tưởng sẽ là cô xinh xinh kia cơ.”

 



 

Ngày chia tay, anh nhìn tôi với đôi mắt trầm lặng, rất buồn.

 

Tôi quay người bỏ đi.

 

Tôi đã nghĩ… anh sẽ chạy theo ôm chầm lấy tôi.

 

Nhưng không.

 

Anh bình tĩnh chấp nhận việc chúng tôi chia tay.

Và chưa từng tìm tôi lại.

 

Sau này, khi tốt nghiệp, tôi nghe người ta kháo nhau.

 

Có người hỏi Trần Tư Nhiên thích kiểu người thế nào.

 

Cô ấy trả lời:

 

“Thích con trai hơi hư hỏng một chút, thích vận động…”

 

Nghe giống ai?

 

Chính là Tống Dần Lễ.

 

Họ sẽ bên nhau thôi. Chẳng chóng thì chầy.

 

 

14.

 

Trần Tư Nhiên giống như “ánh trăng trắng” trong tiểu thuyết – chưa từng xuất hiện nhiều, nhưng lại có thể dễ dàng cướp đi mọi thứ của nữ chính.

 

Cô ấy chỉ cần đứng đó thôi, tôi cũng thấy lo sợ…

Rằng Tống Dần Lễ sẽ bước về phía cô ấy.

 

Khi ấy, tôi quá trẻ.

 

Tôi cứ ngỡ rằng, yêu là phải chiếm hữu toàn bộ.

 

Nhưng giờ tôi mới hiểu…

 

Chỉ cần anh ở bên tôi, vậy là đủ rồi.

 

15.

 

Kỳ nghỉ Tết ngắn ngủi trôi qua rất nhanh.

 

Ngày đầu tiên đi làm lại, tôi thấy trên bàn làm việc của ai cũng có một bó hoa nhỏ.

 

Mọi người nói là Trần Hà chuẩn bị, để cổ vũ tinh thần đầu năm mới.

 

Từ hôm đó đến nay, tôi và Tống Dần Lễ không còn liên lạc nữa.

 

Tôi mang hoa cắm vào bình, mở máy tính, chuẩn bị bắt đầu làm việc.

 

Vừa mới phác thảo xong bản đề án, thư ký đã tới báo:

 

“Trần Hà gọi cô lên văn phòng.”

 

Tim tôi đập thình thịch.

 

Tôi nghĩ… chẳng lẽ bị trách vụ hôm trước làm không xong?

 

Tôi dè dặt bước vào.

 

Trần Hà đang bận làm gì đó, chỉ tay về chiếc ghế cạnh bàn:

 

“Ngồi đi.”

 

Tôi không dám ngồi gần sếp như vậy.

 

Nhưng anh ta nói:

 

“Ngồi cạnh để tiện… học hỏi.”

 

Tôi đành ngoan ngoãn ngồi xuống.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Phải công nhận, khả năng làm việc của Trần Hà thật sự quá khủng.

 

Mỗi câu anh gõ ra đều gãy gọn, súc tích, không dư một chữ.

 

Tôi càng nhìn càng nể.

 

Sinh ra đã ngậm thìa vàng, lại còn chăm chỉ và có năng lực vượt trội.

 

Lúc tôi đang nhíu mày vì chưa hiểu một đoạn số liệu, anh như đọc được suy nghĩ của tôi, dừng tay lại, giải thích ngắn gọn mà cực kỳ dễ hiểu.

 

Tôi thực sự rất biết ơn Trần Hà.

 

Trước khi anh đến, tôi luôn bị coi thường trong công ty.

 

Từ khi có anh, tôi được trao nhiều cơ hội hơn.

Thậm chí có đồng nghiệp đồn rằng tôi và Trần Hà quen nhau từ trước.

Tôi không biết đã bao lâu trôi qua…

 

Trần Hà tháo kính, vừa xoa sống mũi vừa hỏi:

 

“Tối hôm đó em uống bao nhiêu rượu vậy?”

 

“Hả?” – Tôi giật mình.

 

Anh đeo kính lại, đôi mắt sâu thẳm khẽ nheo lại.

Ánh mắt anh hòa vào ánh sáng bên ngoài cửa sổ, nhìn sang phía tôi:

 

“Hôm đó, tôi cũng có mặt.”

 

Tôi bật dậy.

 

Trần Hà cười nhẹ, ra hiệu tôi đừng căng thẳng:

 

“Không phải ở cùng phòng. Là phòng bên cạnh.”

 

“Khi em chạy ra ngoài nôn, tôi nhìn thấy.”

 

Anh ngừng một nhịp, rồi tiếp tục:

 

“Tôi cũng thấy… người bạn kia của em chạy theo.”

 

 

16.

 

Thì ra hôm đó, Trần Hà nhắn tin cho tôi… là để xem tôi có thực sự say hay không?

 

Và trong lúc tôi còn đang giả vờ loạng choạng vì rượu, thì anh ấy đã đến đứng đợi dưới nhà tôi từ trước.

 

Chiếc áo khoác mà anh mang theo hôm đó… là chuẩn bị sẵn cho tôi sao?

 

Nhưng rõ ràng tôi đã chuẩn bị về nhà rồi, tại sao anh lại đứng chờ dưới lầu… chỉ để đưa áo?

 

“Thực ra, tối hôm ấy tôi đã tìm được một chỗ có thể b.ắ.n pháo hoa… sẽ không bị ai phát hiện.”

Trước khi tôi rời khỏi phòng, Trần Hà khẽ nói, giọng rất khẽ như lướt qua gió.

“Thật đáng tiếc. Suýt chút nữa… đã có thể cùng em xem rồi.”

 

Trước khi tôi rời đi, anh chuyển bản kế hoạch mới hoàn thiện sang máy tôi, dặn:

 

“Dự án lần này do em toàn quyền phụ trách.”

 

“Cơ hội này rất quan trọng với con đường phát triển của em – cố gắng nắm bắt.”

 

17.

 

Trở lại chỗ ngồi, tôi vẫn ngẩn người chưa thoát khỏi mớ cảm xúc rối bời.

 

Hôm nay Trần Hà… thật sự có chút khác lạ.

 

Tôi và anh ta đâu có nhiều tiếp xúc, hầu hết đều là vì công việc.

 

Lần đầu tiên hai người gặp riêng là đợt tôi bị cảm mà vẫn cố tăng ca.

Hôm đó Trần Hà cũng về muộn, chúng tôi tình cờ gặp nhau ở thang máy.

 

Tôi còn nhớ cảm giác rúng động khi vị sếp mới toanh lại gọi đúng tên mình.

 

Anh kiên quyết đòi đưa tôi về.

Hôm sau đến công ty, tôi thấy trên bàn có mấy viên thuốc cảm, cùng bản kế hoạch đêm qua tôi nộp đã được chỉnh sửa kỹ càng, in ra và đặt ngay ngắn.

 

Đồng nghiệp nói: “Sếp Trần vừa ghé qua lúc sáng sớm.”

 

Sau đó nhiều ngày liên tục, tôi đều tăng ca vì dự án.

 

Lạ là, dù tan ca muộn đến đâu, mỗi lần xuống thang máy, tôi vẫn gặp anh.

 

Và lần nào anh cũng nói muốn đưa tôi về, chỉ là… những lần sau tôi đều viện cớ từ chối.

 

Ngoài công việc, mối liên hệ giữa tôi và anh chỉ dừng lại ở vài lượt “thả tim” trong vòng bạn bè.

 

Mà Trần Hà thì hình như… chẳng từng thả tim cho tôi lần nào.

 

Tôi nghĩ vậy, rồi bất giác mở lại trang cá nhân.

 

Ồ, ai dè… đúng là có một bài anh từng thích!

 

Là một bài cách đây hai tháng.

 

Hồi đó, Trần Hà vừa được “thả dù” về công ty, siết kỷ luật nội bộ, lại đúng dịp chuẩn bị sa thải cuối năm.

 

Cả công ty như đang ngồi trên đống lửa.

 

Tôi đăng một dòng status rất ngắn:

“Lại một năm nữa không có pháo hoa.”

 

Ngay sau đó, tôi lại quay về guồng quay tăng ca, không hề để ý ai xem hay thả tim.

 

Còn Trần Hà, trong mắt tôi vẫn luôn là mẫu lãnh đạo đẹp trai, giỏi giang, lạnh lùng.

 

Chuyện yêu đương công sở? Tôi chưa từng dám nghĩ tới.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com