Hóa Ra Anh Luôn Ở Đây
18.
Đến giờ ăn trưa, tôi ôm cái lưng đau mỏi lết ra căng tin lấy cơm.
Mới xuống đến sảnh, từ xa đã thấy một dáng người cao ráo, quàng khăn, đứng giữa đám đông – Tống Dần Lễ.
Tim tôi bỗng nảy lên một cái thật mạnh.
Tôi vui đến mức suýt bật cười thành tiếng, cả lưng cũng hết đau, chân bước nhẹ bẫng.
Tôi cố giữ bình tĩnh, giả vờ đi ngang qua như không quen biết.
Nhưng anh lại rất thản nhiên – giơ tay kéo cổ áo tôi lại.
“Sao? Qua Tết là mất trí nhớ rồi hả?”
Anh đưa tôi một ly cacao nóng.
Tay anh nửa lạnh nửa nóng– đang luồn vào cổ áo tôi khiến tôi giật bắn, liền đập cho một cú vào đầu.
Tống Dần Lễ vừa cười vừa né.
Đúng lúc hai đứa đang bày trò giữa đại sảnh, thì một giọng nói vang lên từ phía sau:
“Chào sếp Trần.”
Tôi quay đầu lại.
Trần Hà – đang đứng cách đó không xa, không biểu cảm, nhưng rõ ràng… đã đứng nhìn chúng tôi được một lúc.
Tôi lúng túng gật đầu chào.
Anh khẽ gật lại, rất lịch sự.
Tống Dần Lễ cũng thấy.
Anh vòng tay qua vai tôi, kéo tôi sát lại, đưa tôi đến trước mặt Trần Hà, cố tình trêu tức:
“Giờ nghỉ trưa mà, đừng gọi cô ấy đi làm nữa nhé?”
Hai người đàn ông, mỗi người một vẻ – đều điển trai, khí chất đỉnh cao.
Một người là tổng tài lai Tây, lạnh lùng, trí tuệ.
Một người là “trai hư” chính hiệu, ánh mắt sắc bén, dáng vẻ kiêu ngạo.
Còn tôi đứng giữa… giống như người thừa.
Trần Hà vẫn điềm nhiên:
“Ừm, Thiếu Du làm việc rất tốt.”
Rồi anh đột ngột quay sang tôi, hỏi thẳng:
“Trưa nay em có hứng ăn cùng tôi không?”
Tôi hít sâu một hơi.
Rõ ràng ai cũng biết Tống Dần Lễ đến đây là để rủ tôi ăn trưa mà, đúng không?
Trần Hà từ trước tới nay luôn là người nghiêm túc, lịch sự, đúng mực…
Sao hôm nay lại tỏ thái độ như thể đang “giẫm lên mặt” đối thủ vậy?
Tôi tưởng Tống Dần Lễ sẽ tức nổ tại chỗ, nhưng không…
Anh chỉ siết vòng tay quanh tôi chặt hơn, cúi đầu thì thầm:
“Trùng hợp ghê, anh cũng định rủ em câu này.”
19.
Nhưng cuối cùng… người tôi đi ăn trưa cùng lại là Trần Hà.
Không phải vì tôi chọn.
Mà vì anh đưa ra một lý do không thể từ chối:
Bữa ăn trưa này là để gặp gỡ đối tác – dự án tôi đang phụ trách.
Sau này, nếu thành công, người được thăng chức, tăng lương đầu tiên sẽ là tôi.
Đối tác hẹn gấp, tôi không thể bỏ mặc anh một mình.
Thật ra, mấy quy tắc xã giao bàn rượu bàn tiệc – cũng là Trần Hà dạy tôi.
Từ ngày về công ty đến nay chưa được bao lâu, nhưng anh đã giúp tôi trưởng thành rõ rệt.
Từ một con cá mắm chỉ biết chấm công đúng giờ, tôi đã có thể tự tay cầm dự án, trực tiếp đối mặt đối tác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bữa ăn hôm đó, tôi nhìn đám đối tác bụng phệ, hói đầu, miệng nồng nặc mùi rượu mà buồn nôn.
Trần Hà thì vẫn điềm tĩnh, lời nói vừa mềm mỏng vừa vững vàng.
Có người muốn cụng ly với tôi, anh đều đứng ra chặn lại.
Uống được ba vòng, Trần Hà ra quầy thanh toán.
Ngay sau đó, một gã đàn ông mặt đỏ phừng vì rượu – bất ngờ ngồi xuống ghế Trần Hà đang ngồi.
“Giám đốc Vương?” – Tôi cảnh giác, dịch sang bên.
“Đi theo Trần Hà làm gì? Thằng đó có gì hơn anh?” – Giọng ông ta sặc mùi đe dọa, “Cô muốn bao nhiêu, nói thẳng, tôi đều trả được.”
“Xin lỗi ông Vương, tôi không phải người như vậy.”
Tôi lạnh mặt, đứng dậy muốn rời đi.
Nhưng một bàn tay đầy mỡ đột ngột đặt lên vai tôi, giữ tôi lại.
“Trần Hà thì có gì? Tụi anh mới biết cách làm cô em sướng.”
“Đừng có khờ dại… Trần Hà dù có bảnh trai, nhưng cũng chỉ là bù nhìn. Nếu bọn anh muốn, công ty của nó sẽ ‘bay màu’ ngay tức khắc.”
Bàn tay gã đó bắt đầu mò đến n.g.ự.c tôi.
Tôi hoảng loạn bật dậy chạy ra cửa – nhưng cửa đã bị chặn.
Tôi gào, đập cửa, cố mở – nhưng chẳng ai bên ngoài phản ứng.
Một bàn tay khác bất ngờ bịt miệng tôi từ phía sau – tôi bị kéo ngã ra sàn.
Tôi vùng vẫy điên cuồng.
Nhưng càng vùng, bọn họ càng bị kích thích – như lũ thú hoang – xông đến xé toạc áo tôi!
Tôi chưa từng sợ đến mức như thế.
Hoảng loạn.
Tuyệt vọng.
Toàn thân run rẩy.
Ngay khoảnh khắc tôi tưởng mình sẽ bị hủy hoại…
RẦM!!! – Cánh cửa bật tung!
Một nhân viên phục vụ run rẩy đứng chặn ở cửa.
Và rồi… Tống Dần Lễ lao vào như cơn lốc.
Anh ném ngã từng tên đàn ông, dùng chai rượu đập thẳng vào đầu chúng!
“Mày là ai—”
Chưa nói hết câu, gã đã bị anh quật ghế vào người.
Tống Dần Lễ cởi áo khoác, quấn chặt lấy tôi, siết tôi trong lòng:
“Ngoan… xin lỗi, anh đến muộn rồi…”
Chỉ lúc đó, tôi mới thực sự cảm thấy… mình an toàn.
Và tôi khóc òa như một đứa trẻ.
“Gọi cảnh sát.” – Giọng Tống Dần Lễ lạnh đến rợn người.
Anh nhìn đám người nằm la liệt dưới đất, mắt đỏ hoe, toát lên sát khí.
Tôi ôm chặt lấy anh:
“Tống Dần Lễ… em sợ lắm… Đừng buông em ra…”
“Không sao rồi… có anh ở đây rồi.”
Anh khẽ áp trán tôi, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán tôi.
Nhân viên phục vụ tay run cầm cập, gọi điện:
“Alo… cảnh sát ạ… Em ở nhà hàng Ngư Hỏa đường Triều Am… Em… Em…”
Tống Dần Lễ vẫn ôm tôi thật chặt.
Rồi anh ngẩng lên, bình tĩnh nói:
“Người báo án: Tống Dần Lễ.”
“Vị hôn phu của Sở Thiếu Du.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com