“Chúng ta chia tay đi.”
Ngay trong ngày sinh nhật 24 tuổi, món quà tôi nhận được là lời chia tay.
Tôi nắm chặt hộp bánh kem trên tay, lặng lẽ nhìn người đàn ông đối diện.
Chiếc áo len cao cổ màu nâu nhạt, mái tóc húi cua gọn gàng, vẻ mặt anh ta bình thản, thậm chí giữa ngón tay còn kẹp điếu t.h.u.ố.c hút dở.
Đối với anh ta, việc chấm dứt mối tình dài hai năm này dường như cũng đơn giản như nói: “Ăn cơm cùng nhau đi.”
Thật quá đỗi nhẹ nhàng bâng quơ.
Tôi nhận thấy ánh mắt anh ta dừng lại trên hộp bánh kem một lát, có chút kinh ngạc, và một thoáng ngượng ngùng chợt lóe qua.
Nhưng, cũng chỉ là một thoáng mà thôi.
Tôi im lặng một chút, cuối cùng đặt chiếc bánh kem lên bàn, giả vờ bình tĩnh hỏi anh ta: “Lý do.”
Công bằng mà nói, tôi khá phục Hàn Khâm ở điểm này, dù có chuyện gì xảy ra, anh ta vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh. Giống như lúc này đây...
Rõ ràng người phản bội mối quan hệ này là anh ta, nhưng anh ta vẫn có thể thản nhiên nói cho tôi biết, lí do chia tay là vì Hứa Duyệt đã trở về.
Cái tên Hứa Duyệt, tôi đã nghe qua từ lâu. Là bạn gái đầu tiên của Hàn Khâm, là "ánh trăng sáng" mà anh ta khắc cốt ghi tâm bao năm.
Anh ta rũ mắt, giọng nói rất khẽ, không chút do dự: “Lộ Lộ, anh xin lỗi.”
Tôi im lặng một lát rồi cười, “Không sao.”
Giống như suốt hai năm qua, Hàn Khâm đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, tôi đều mỉm cười đồng ý.
Tôi cúi đầu, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Vậy thì chia tay đi.”
Không cãi vã, không khóc lóc, cũng không hề lải nhải truy hỏi.
Hàn Khâm thậm chí còn sững sờ một chút, có lẽ chính anh ta cũng không ngờ rằng việc chia tay lại dễ dàng đến thế.
Tôi xách chiếc bánh kem trên bàn lên, ngẩng đầu nhìn anh ta, “Hàn Khâm, chúc anh hạnh phúc.”
Hàn Khâm ngẩn người, đến khi tàn t.h.u.ố.c cháy gần hết đầu ngón tay mới bừng tỉnh, vội vàng dập tắt nó trong gạt tàn.
Anh ta trước nay không để ý lực đạo, chiếc gạt tàn t.h.u.ố.c bằng chất liệu mỏng manh bị ấn đổ, tàn t.h.u.ố.c vương vãi khắp bàn.
Hàn Khâm theo bản năng ngẩng đầu nhìn tôi, dường như đang chờ tôi bước tới dọn dẹp.
Nhưng tôi đã không động đậy.
Tôi chỉ xách theo chiếc bánh kem, nhẹ nhàng nói lời từ biệt với anh ta.
Hàn Khâm không đáp lại lời chào của tôi, ngơ ngẩn nhìn tôi, ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới.
Anh ta dường như không nghĩ rằng cô gái từng yêu anh ta đến mức không thể kiềm chế lại có thể trở nên thản nhiên đến vậy ngay khoảnh khắc anh ta đề nghị chia tay.
Cũng phải thôi, suốt hai năm qua, tôi vẫn luôn là "cô bạn gái ba tốt" được bạn bè anh ta công nhận.
Nói chuyện với anh ta luôn dịu dàng, không kiểm soát hành tung đi đâu, làm gì, không đòi hỏi anh ta phải chuẩn bị quà hay bất ngờ vào bất cứ dịp lễ lớn nhỏ nào.
Mọi khoản chi tiêu đều chủ động chia đôi, thậm chí hai năm chưa từng cãi nhau.
Tôi đã làm tròn mọi nghĩa vụ của một người bạn gái.
Mọi người, bao gồm cả Hàn Khâm, đều biết tôi yêu anh ta đến đắm say.
Sau khi im lặng rất lâu, Hàn Khâm hít sâu một hơi, “Cùng ăn bánh kem đi.”
Tôi khẽ cười, “Được.”
...
Ăn bánh kem xong, hai chúng tôi nhìn nhau không nói nên lời.
Khi đã thu dọn sơ qua mặt bàn, tôi nói lời tạm biệt với anh ta rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng mới bước được hai bước, tôi bỗng nhiên bị anh ta gọi lại.
Tôi quay đầu lại thấy Hàn Khâm cau mày nhìn tôi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh ta nghẹn nửa ngày, cuối cùng lắc đầu, “Giúp anh mang rác đi luôn nhé.”
“Được.”
Tôi tốt tính lên tiếng, xách túi rác bên cửa rồi bước ra ngoài.
Xuống lầu vứt rác, tôi lang thang không mục đích trên vỉa hè.
Đột nhiên, điện thoại rung lên.
Là tin nhắn từ cô bạn thân Yêu Yêu: “Cậu chia tay Hàn Khâm rồi à?”
Tôi sững sờ rồi gõ chữ trả lời: “Sao cậu biết?”
Tôi cứ tưởng Yêu Yêu là người nhanh nhạy tin tức. Thế nhưng theo lời của cô ấy, tôi lướt vòng bạn bè mới biết:
Hàn Khâm đã hành động quá nhanh.
Chúng tôi chia tay chưa đầy nửa tiếng, anh ta đã đăng bài công khai người yêu mới.
Tôi dừng bước, dựa vào cột đèn đường, nhấp vào bức ảnh đó.
Trong ảnh, Hàn Khâm ôm một cô gái, trên người không còn vẻ trầm ổn thường thấy, nụ cười của anh ta đặc biệt rạng rỡ, mắt gần như híp thành một đường.
Yêu nhau hai năm, tôi chưa từng thấy anh ta vui vẻ như thế.
Cô gái đó có mái tóc dài, mắt to, khuôn mặt bầu bĩnh, có vài phần rất giống tôi.
Hay phải nói ngược lại, là tôi có chút giống cô ấy.
Nếu không giống, tôi đã không bị Hàn Khâm kéo đến để đóng vai thế thân suốt hai năm.
Tôi nhìn chằm chằm bức ảnh rất lâu, sau đó thoát ra.
Bên dưới bài đăng đó, rất nhiều bạn bè chung của chúng tôi đều ngạc nhiên hỏi thăm:
“Tình hình thế nào?”
“Cậu chia tay Lộ Lộ rồi à?”
“Lộ Lộ tốt thế mà cậu không biết quý trọng!”
Xem những bình luận đó khiến tôi thấy hơi đau đầu.
Tôi thoát WeChat và tắt điện thoại, thời tiết cuối thu sắp chuyển đông đã bắt đầu se lạnh. Lướt ảnh một lúc lâu, đầu ngón tay tôi hơi lạnh.
Tôi cúi đầu hà hơi vào tay rồi ngẩng lên lại bất ngờ gặp một người.
Anh ấy đứng cách tôi vài bước chân, mặc chiếc áo khoác len lông cừu màu kaki, tóc ngắn đen dài chạm thái dương đang đút tay vào túi, cười như không cười nhìn tôi.
Dù là dáng người hay cách ăn mặc, hoặc cả đường nét khuôn mặt, đều có vài phần giống Hàn Khâm.
Tôi kinh sợ ngay lập tức.
Cơ thể cứng đờ, thậm chí hơi thở cũng như ngừng lại trong chốc lát.
Chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh ấy, cũng chưa từng nghĩ, sẽ gặp được anh ấy một cách bất ngờ vào cái đêm vừa mới thất tình này, trên một con phố vô danh nào đó.
Ba năm, anh ấy không thay đổi nhiều, vẫn vẻ trầm ổn đó, khi nhìn tôi, ánh mắt sáng rực.
Cuối cùng, vẫn là anh ấy mở lời trước: “Lộ Lộ, đã lâu không gặp.”
Nghe thấy bốn chữ "đã lâu không gặp", mắt tôi lập tức đỏ hoe.
Khi Hàn Khâm nói chia tay, tôi có thể thong dong nở nụ cười đồng ý.
Nhưng, trước mặt người đàn ông này, tôi lại vẫn là cô bé năm xưa, dễ dàng đỏ mắt vì một câu nói của anh như trở bàn tay.
Anh ấy tên là Chu Dục, là bạn trai cũ tôi chia tay ba năm trước.
Tôi và Hàn Khâm yêu nhau hai năm, anh ta công khai hoài niệm ánh trăng sáng của mình, mọi người đều biết, tôi chỉ là "thế thân" mà anh ta tìm để nhớ về người yêu cũ mà thôi.
Nhưng, mọi người đều không biết...
Hàn Khâm đối với tôi mà nói, cũng chỉ là thế thân của Chu Dục mà thôi.