Đầu đông, trời lạnh thấu xương.
Người đi đường thưa thớt trên đường phố, tôi ngơ ngẩn nhìn anh, quên cả cách phải phản ứng thế nào.
Cho đến khi anh chầm chậm bước tới.
Anh đứng thẳng trước mặt tôi, đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu tôi một cái, cong môi cười:
“Sao vậy, ngẩn ra à?”
Mấy năm không gặp, động tác này qua tay anh lại không chút gượng gạo.
Chu Dục cao hơn tôi rất nhiều, dù đứng trước mặt, anh cũng phải cúi đầu xuống nhìn tôi.
Tôi vội vàng lùi lại một bước nhỏ, lắc đầu, giả vờ bình tĩnh giải thích: “Không có, chỉ là hơi bất ngờ.”
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng anh cười khẽ.
Tôi lại không dám ngẩng đầu nhìn anh, vài giây sau, tôi lại nghe anh hỏi: “Có muốn đi ăn bữa nào không?”
Do dự một chút, cuối cùng tôi vẫn đồng ý.
“Được.”
Sau khi lên tiếng, tôi lặng lẽ nhìn anh, cẩn thận quan sát những thay đổi của anh trong gần ba năm.
Ví dụ như:
Anh gầy đi một chút, đường nét trên khuôn mặt cũng rõ ràng hơn. Hôm nay ra ngoài dường như chưa cạo râu, cằm còn mọc những sợi râu lún phún.
Và ví dụ như, hiện tại anh dường như đang độc thân.
Vì nhìn qua mười ngón tay, anh không đeo nhẫn nào. Đương nhiên, điều này không thể khẳng định điều gì, cho nên chỉ là "dường như" độc thân.
Chu Dục đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở biển hiệu một quán lẩu Tứ Xuyên.
“Có muốn ăn lẩu không?”
“Được.”
Tôi gật đầu, không chút do dự đồng ý.
Nhưng thật ra, mấy năm nay tôi bị viêm dạ dày khá nặng, không thể ăn cay.
Nhưng trước mặt Chu Dục, tôi dường như vĩnh viễn không thể nói ra lời từ chối.
Hai năm yêu Hàn Khâm, anh ta từng lén lút nói đùa với bạn bè rằng tôi là “cô bạn gái tốt có hiếu với trai” , những chuyện này tôi đều biết, nhưng chưa từng giận dỗi hay phản bác.
Chỉ có bản thân tôi biết, người khiến tôi không thể từ chối, căn bản không phải Hàn Khâm.
Mà là người đàn ông đang đứng rõ ràng trước mặt tôi lúc này.
...
Trong tiệm lẩu.
Chu Dục đưa thực đơn cho tôi, “Cứ gọi thoải mái, hôm nay anh mời, đừng khách sáo.”
Tôi lắc đầu, đẩy thực đơn trở lại, “Anh gọi đi, sở thích của em... chắc anh vẫn biết mà.”
Anh sững sờ hai giây rồi nhận lấy thực đơn, không chối từ nữa, bình tĩnh gọi món.
Tôi lặng lẽ nhìn anh. Thật ra, tôi chỉ muốn thử xem, rốt cuộc anh còn nhớ khẩu vị và thói quen của tôi hay không.
Dù sao, đối với một người hay quên như anh, ba năm không gặp, nếu anh vẫn còn nhớ...
Thì có lẽ anh ấy vẫn chưa buông bỏ tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi nhìn chằm chằm vào anh, thấy anh nhanh như nước chảy mây trôi gọi một loạt món: Thịt dê, gan gà, óc heo, chân vịt rút xương, và quan trọng nhất là thịt ba chỉ chiên giòn.
Khi chọn loại nước lẩu, anh ấy không hề do dự chọn lẩu cay, còn cười với nhân viên phục vụ bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng: “Cô ấy không cay thì không vui.”
Gọi món xong, anh lại đưa thực đơn cho tôi, “Xem còn cần thêm gì nữa không.”
Tôi lật qua hai trang, sau đó gọi thêm hai món: Đậu phụ đông và cải thảo.
Chu Dục sững sờ một chút, sau đó cười.
Hai món này là món anh thích nhất. Anh ấy trước nay vốn kỳ lạ, người khác ăn lẩu đều thích thịt bò, thịt cừu và lòng bò... nhưng anh chỉ thích chần đậu phụ đông và cải thảo trong nồi lẩu cay.
Trong lúc chờ nước lẩu và đồ ăn, Chu Dục rót cho tôi và anh mỗi người một ly trà.
“Em hiện tại có bạn trai không?”
Anh đặt ly trà trước mặt tôi, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này, tim tôi không hiểu sao lại run lên. Nâng ly trà, hơi ấm xuyên qua ly thủy tinh lan tỏa đến lòng bàn tay, tôi giả vờ bình tĩnh lắc đầu.
“Không có, vừa mới chia tay.”
Anh ấy nhướng mày, “Chia tay khi nào?”
“Hôm nay.”
Chu Dục sững sờ, rồi đột nhiên cười, “Vậy xem ra, sự xuất hiện của anh cũng rất kịp lũa.”
Tôi cười, không đáp.
Không khí lần nữa chìm vào im lặng, sau một lúc lâu, tôi đột nhiên đặt ly trà xuống, ngẩng đầu nhìn anh: “Uống bia đi.”
Anh ấy ngẩn ra hai giây, đáy mắt có một thoáng kinh ngạc, “Bây giờ em biết uống rượu à?”
Tôi khẽ cười, cố gắng nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ: “Hồi mới chia tay, em đã mượn rượu giải sầu một thời gian nên học được.”
Nhắc đến chuyện năm xưa, ánh mắt Chu Dục tối sầm đi vài phần, không nói gì, giơ tay gọi bia.
Lúc nước lẩu sôi sùng sục, chúng tôi đã uống hết mỗi người một chai bia.
Hơi nóng từ nồi bốc lên, tôi xuyên qua làn sương mờ nhìn anh ấy, “Chu Dục, mấy năm nay anh có từng yêu ai không?”
“Có.”
Anh trả lời khá thành thật, “Có hai người. Một người cả hai đều không có tình cảm gì, yêu không được mấy ngày thì chia tay.”
“Thế còn người kia?”
Anh im lặng một chút rồi nhìn tôi thật lâu, “Người kia có chút giống em, nhưng không bướng bỉnh như em, rất dịu dàng, bao dung mọi thứ ở anh.”
Lòng tôi có chút chua xót, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao lại chia tay?”
Anh cười khổ: “Cô ấy nói, lòng anh vẫn chưa buông bỏ được người phụ nữ khác, không nên làm lỡ nhau.”
Trái tim tôi dường như đập mạnh lên trong khoảnh khắc đó.
Sương mù theo khuôn mặt anh tản ra, Chu Dục lặng lẽ nhìn tôi:
“Thật ra anh thấy cô ấy nói đúng. Khi ở bên cô ấy, anh đã cố gắng sửa mọi thói xấu, không còn gia trưởng nữa, không còn nóng nảy nữa, trở nên dịu dàng chu đáo hơn. Anh đã cố gắng hết sức để đóng vai một người bạn trai tốt, cố gắng đối xử tốt với cô ấy, nhưng…”
“Anh thực sự không yêu cô ấy.”
Chu Dục rũ mắt, trên mặt có vẻ xấu hổ, “Sau khi cô ấy làm rõ, anh cũng cảm thấy mình có lỗi với cô ấy, nên đã chia tay trong hòa bình.”
Tôi gật đầu. Thật ra tôi muốn hỏi anh ấy có phải vẫn còn thích tôi không, nhưng những lời đó cứ nghẹn lại bên miệng, cuối cùng vẫn không thể nói ra.