Hóa Ra Đều Là Thế Thân

Chương 5



Tôi cười: “Em lớn thế này rồi, cũng sẽ không bị lạc đâu.”

Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, nhưng sắc mặt của Chu Dục lại trở nên đặc biệt nghiêm túc.

Anh lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm: “Đã từng đ.á.n.h mất một lần nên có chút sợ.”

Tôi sững sờ một chút, ngay sau đó quay đầu đi, nhíu mày gắp một miếng đậu phụ ném vào bát anh ấy: “Chu Dục, ba năm không gặp, sao anh lại sến súa như thế.”

Anh ấy cười mà không nói.

Và điều tôi không nói với anh ấy là, dù biết rõ những lời này không thể tin, tôi vẫn có chút rung động.

Thật là muốn lấy mạng người.

...

Tuy giữa chừng có sự xuất hiện của Hàn Khâm nhưng bữa cơm này vẫn kết thúc viên mãn.

Chu Dục đề nghị đưa tôi về nhà nhưng tôi từ chối.

Thứ nhất, tôi không muốn liên hệ quá nhiều với Chu Dục nữa. Tôi hiểu rõ tâm tư của mình, càng tiếp xúc nhiều, người sa vào lưới tình chắc chắn là tôi.

Thứ hai là bởi vì...

Bệnh dạ dày tái phát. Ăn cay, lại uống rượu, dạ dày lúc này đau như lửa đốt.

Nhưng tôi không muốn để Chu Dục phát hiện, chỉ có thể cố nén cơn đau dạ dày để từ biệt anh ấy.

Tôi định bắt một chiếc xe về nhà nhưng mới vừa đi đến ven đường, tôi lại một lần nữa bị anh gọi lại.

Quay đầu lại, tôi thấy Chu Dục bước nhanh tới. Anh cúi đầu nhìn tôi, “Sắc mặt em không được tốt lắm.”

Nói rồi, ánh mắt anh dời xuống, vừa vặn dừng lại trên bàn tay tôi đang ôm bụng.

Giữa hai hàng lông mày đột nhiên nhíu chặt: “Em bị đau dạ dày?”

Tôi còn chưa kịp nói gì, người này đã nhìn ra câu trả lời từ biểu cảm của tôi.

Chu Dục nhanh nhẹn cởi áo khoác khoác lên người tôi, sau đó giơ tay gọi một chiếc taxi, không để tôi giải thích đã đẩy tôi vào trong.

Tôi thậm chí còn chưa kịp nói chuyện, Chu Dục cũng đã ngồi vào.

“Tài xế, làm ơn đến bệnh viện gần nhất.”

“Không cần...”

Lời từ chối vừa tới miệng đã bị anh ấy chặn lại: “Nghe lời. Đau dạ dày không được chịu đựng, phải đi kiểm tra ngay.”

Anh đóng cửa xe, chiếc taxi liền phóng đi rất nhanh, không còn cho tôi nửa phần đường lui để phản bác.

Đúng là thấy quỷ mà. Ngày thường tôi bắt một chiếc taxi ít nhất cũng phải chờ hơn mười phút, mà người này chỉ nhẹ nhàng bâng quơ giơ tay một cái là có xe dừng lại.

Trên đường đến bệnh viện, Chu Dục dùng áo khoác bọc tôi kín mít.

Anh nhìn chằm chằm vào bụng dưới của tôi, nhíu mày hỏi: “Em có bệnh dạ dày à?”

Tôi thành thật gật đầu.

“Mấy năm nay có bị một chút.”

“Đã uống t.h.u.ố.c chưa?”

Tôi lắc đầu.

Đuôi lông mày Chu Dục nhíu thành hình chữ “xuyên”, ngữ khí trách móc: “Có bệnh dạ dày sao không nói? Lại còn ăn lẩu cay, uống bia.”

Nói được nửa chừng, anh thấy vẻ mặt tôi có vẻ ấm ức, giọng điệu trách móc ban đầu cũng không tự giác mà mềm đi vài phần.

Anh ấy nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói khẽ: “Dù có ở bên anh hay không, em cũng phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.”

Tôi ngẩn người, rồi nghe anh ấy nói tiếp: “Sau này không được ăn cay, càng không được uống rượu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi gật đầu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dạ dày vẫn đau như bị thiêu, nhưng có lẽ là nhờ có Chu Dục ngồi bên cạnh, cơn đau dường như cũng không còn khó có thể chịu đựng đến thế nữa.

...

Trong bệnh viện.

Sau một hồi kiểm tra, Chu Dục sắc mặt nghiêm túc nhìn bác sĩ, “Bác sĩ, tình trạng cô ấy thế nào?”

“Viêm dạ dày mãn tính, không có gì nghiêm trọng, chủ yếu là chú ý tĩnh dưỡng, trong sinh hoạt hàng ngày đừng ăn đồ lạnh, đồ cay nữa, cần điều dưỡng nhiều hơn.”

Chu Dục nghiêm túc ghi nhớ, sau đó hơi cúi người hỏi: “Có cần uống t.h.u.ố.c gì không ạ?”

Bác sĩ gật đầu, kê hai đơn thuốc.

Ra khỏi phòng bác sĩ, Chu Dục sắp xếp cho tôi ngồi ở ghế băng ngoài hành lang, sau đó một mình đi xuống tầng một lấy thuốc.

Nhìn bóng lưng anh rời đi, tôi bỗng nhiên có chút cảm khái.

Có một khoảnh khắc như vậy, tôi thậm chí đã nghĩ mình quay về ba năm trước.

Nhớ lại hồi mới vào đại học, có lần tôi bị viêm dạ dày rất nặng, nôn mửa, tiêu chảy suốt nửa đêm, không hiểu sao lại sốt cao. Chính anh đã nửa đêm gõ cửa phòng cô quản lý ký túc xá, chạy đến phòng cõng tôi đến bệnh viện.

Vì đã quá muộn, ra khỏi cổng trường nhất thời không bắt được xe, anh đã cõng tôi chạy rất lâu, sau đó mới chặn được một chiếc taxi đưa tôi đến bệnh viện.

Khi đó, tôi nhớ mình cũng kiểm tra xong, ngồi trên ghế nhìn anh ấy chạy ngược chạy xuôi.

Khi chúng tôi yêu nhau, phần lớn là ngọt ngào.

Yêu nhau trong tiếng cười, cuối cùng chia tay trong nước mắt, rồi ba năm sau, lại đỏ mắt tương phùng.

Thật là hài kịch làm sao.

...

Ngẩn người một lát, Chu Dục đã cầm t.h.u.ố.c quay lại.

Anh đi đến trước mặt tôi, nghiêm túc dùng áo khoác của mình quấn chặt tôi, “Bên ngoài lạnh, đặt cái này lên bụng để làm ấm.”

Nói rồi, một vật ấm áp được nhét vào tay tôi.

Cúi đầu nhìn, đó là một chiếc túi chườm nước ấm đã được đổ đầy nước nóng, không biết anh ấy lấy ở đâu ra.

Tôi một tay ôm túi chườm áp vào bụng, tay kia quấn chặt áo khoác, ngoan ngoãn đi theo sau anh ấy.

Ra cửa, lên xe, Chu Dục hỏi thăm tôi, rồi báo địa chỉ nhà tôi.

Trên đường về, Chu Dục cầm thuốc, lấy ra một cây bút từ trong túi, viết xuống “mỗi ngày mấy lần” lên hộp thuốc.

Tôi xem thấy có chút buồn cười, không nhịn được nhắc nhở: "Trên hộp t.h.u.ố.c có ghi hướng dẫn sử dụng mà."

Anh ấy không ngẩng đầu lên: “Em chưa bao giờ xem hướng dẫn sử dụng.”

Cũng đúng.

Tôi cười cười. Tôi là người lười, ngay cả việc lớn như uống t.h.u.ố.c cũng hay tự mình đoán: Ước chừng ba, bốn viên, nên uống hai viên là được rồi.

Suốt dọc đường, chúng tôi không nói thêm gì nữa.

Không lâu sau, xe dừng lại ở cổng khu chung cư, Chu Dục đi theo tôi xuống xe.

Tôi nhìn anh ấy muốn nói lại thôi, muốn từ biệt anh ấy như vậy, lại cảm thấy cách làm “qua cầu rút ván” này của mình không được tử tế cho lắm.

Đang do dự, Chu Dục chủ động mở lời.

“Yên tâm, đưa em đến dưới nhà là anh về.”

Tôi gật đầu, hào phóng nói lời cảm ơn.