Anh hỏi tôi như thế.
Tôi nhìn anh sững sờ hai giây, rồi vẫn lắc đầu.
“Đâu phải con nít nữa, làm gì có nhiều cơ hội làm lại từ đầu như vậy.”
Nếu ngày xưa chia tay chỉ vì tính cách không hợp, vậy thì chúng tôi đã chẳng cần phải đi qua những mối tình có bóng dáng của đối phương sau khi chia tay.
Chia tay, tóm lại là có nguyên nhân.
Và có những nguyên nhân, thực sự không phải một lần ngẫu nhiên gặp lại, với hai câu nói chạm đến tận đáy lòng là có thể vượt qua được.
Tôi hít sâu một hơi, đứng dậy, “Em đi vệ sinh một lát.”
Chu Dục im lặng gật đầu.
...
Trong nhà vệ sinh.
Tôi đứng bên cửa sổ, mở cửa sổ thông gió.
Thời tiết đầu đông, gió đêm thổi vào mặt mang theo cái lạnh thấm thía, tôi không khỏi rùng mình một cái, nhưng cũng bình tĩnh hơn đôi chút.
Tôi đóng cửa sổ lại, đi đến bồn rửa tay, không nhịn được nhìn vào chiếc gương trước mặt:
Người trong gương mặt ửng đỏ, đáy mắt cũng hồng.
Rõ ràng là vẫn rung động.
Tôi mở vòi nước, hứng một vốc nước lạnh rửa mặt. May mà hôm nay tôi để mặt mộc , không lo bị trôi lớp trang điểm.
Rửa mặt xong, tôi chuẩn bị rời đi. Vừa quay đầu lại, tôi phát hiện có một người đang đứng ở cửa nhà vệ sinh.
Nhận ra người đó, tôi không khỏi nhíu mày.
Thật là dai dẳng không buông.
“Hàn Khâm, đây là nhà vệ sinh nữ.”
“Ừ.”
Anh ta lên tiếng, nhưng vẫn dựa vào khung cửa nhìn tôi, cau mày nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
Tôi vẩy bọt nước trên tay: “Anh nói đi.”
“Người đàn ông kia, rốt cuộc có phải là cô tìm đến để chọc tức tôi không?”
Tôi thấy vẻ mặt anh ta nghiêm túc, ngược lại bị chọc cười: “Thật hay giả, quan trọng sao?”
“Quan trọng.”
Hàn Khâm nhíu chặt mày đáp lời, “Tôi không tin.”
Tôi đã có chút bực bội, chuẩn bị đi vòng qua anh ta, “Không tin cái gì?”
Anh ta cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí khi tôi đi đến bên cạnh, anh ta còn trực tiếp ấn lên vai tôi,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tôi không tin, mấy năm nay tôi chỉ là một kẻ thế thân mà thôi.”
Tôi bị anh ta ấn đau, cau mày đẩy tay anh ta ra. Nói thật, so với tức giận, tôi cảm thấy cạn lời nhiều hơn.
Nhìn xem, chẳng phải người này rõ ràng đường đường chính chính coi tôi làm người thay thế suốt hai năm khiến cho mọi người đều biết đấy sao.
Một mặt ở bên tôi, một mặt khoe khoang với cả thế giới về tình yêu sâu đậm của anh ta dành cho bạch nguyệt quang, nhưng khi bản thân anh ta cũng trở thành "thế thân" của người khác, anh ta lại không thể chấp nhận được.
Thế nhưng, tôi còn chưa kịp mở lời, hành lang phía sau anh ta bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.
Ngay sau đó.
Bóng dáng Chu Dục cũng xuất hiện ở cửa nhà vệ sinh.
Thấy Chu Dục, tôi muốn đi qua đó, lại một lần nữa bị Hàn Khâm cản lại.
Người này không biết có phải đã uống rượu hay không mà bướng bỉnh thật sự, anh ta cứ nhất quyết phải chặn tôi lại hỏi cho ra nhẽ.
Anh ta khăng khăng rằng mấy năm nay là tôi yêu anh ta đến c.h.ế.t đi sống lại, còn anh ta chẳng qua chỉ đang lợi dụng người thế thân như cô mà thôi.
Bỗng nhiên chính mình cũng biến thành kẻ bị lợi dụng, anh ta tuyệt đối không chịu tin tưởng.
Bị truy hỏi hết lần này đến lần khác ngay trước mặt Chu Dục, tôi đột nhiên có chút bực bội, lời nói cũng không còn lưu tình gì nữa.
“Hàn Khâm, tự tin là chuyện tốt, nhưng người tự tin quá mức sẽ trở nên có chút ngu ngốc.”
Tôi xoa xoa giữa hai lông mày, để lại câu này rồi đi vòng qua anh ta về phía Chu Dục.
Hàn Khâm dường như muốn đưa tay cản tôi nhưng tôi đã né tránh nhanh hơn một bước.
Khi đi đến bên cạnh anh ta, bước chân tôi dừng lại một chút, khẽ nói: “Nếu anh cứ khăng khăng muốn một câu trả lời, vậy thì đó chính là…”
“Lúc trước vì sao anh muốn ở bên tôi thì tôi cũng y hệt như thế.”
Hàn Khâm sững sờ, tay nâng lên lơ lửng giữa không trung.
Tôi vòng qua anh ta, đi đến bên cạnh Chu Dục, “Đi thôi.”
Phía sau một mảnh yên tĩnh, Hàn Khâm cũng không mở miệng gọi tôi nữa.
Chỉ là, khi tôi đi chưa được mấy bước, nhà vệ sinh nữ bỗng nhiên truyền đến tiếng giày cao gót, ngay sau đó là một câu mắng giận dữ:
“Có bệnh à? Đàn ông con trai đứng ở cửa nhà vệ sinh nữ làm gì?”
Chắc là Hàn Khâm xui xẻo bị người từ nhà vệ sinh nữ ra mắng, tôi khẽ cười một tiếng, cùng Chu Dục đi trở lại bàn.
Tôi ngồi xuống trước bàn, mắt thấy ly của Chu Dục trống không, tôi chủ động rót cho anh ấy một ly rượu.
“Vừa nãy anh đi tìm em à?”
“Ừm.”
Anh nhận lấy ly rượu nhấp một ngụm, “Thấy em vào trong đó lâu như vậy mà chưa ra, anh không yên tâm.”