Hóa Ra Người Ấy Vẫn Là Anh

Chương 7



Hot search lại bùng nổ.

\#TạChiHàmCôngKhaiBạnGái#

\#HàDuệ#

\#TạChiHàmDẫnBạnGáiRờiĐiĐầyKhíThế#

Có người lần theo bài đăng công khai của tôi, tìm được luôn cả tài khoản phụ của Tạ Chi Hàm.

“‘Vượt qua một con sông’ – cứu mạng, ngọt quá đi mất!”

“Tạ Chi Hàm dùng tài khoản phụ nửa năm chỉ đăng đúng một bài — là bài công khai với Hà Duệ, không ai đẩy thuyền thì để tôi!”

Tôi ngồi trong xe của Tạ Chi Hàm, điện thoại không ngừng rung lên, còn tim tôi thì đập liên hồi.

“Giỏi nha, giấu kỹ ghê! Mau khai thật, cậu với ảnh đế tiến tới đâu rồi? Hôn chưa? Hay là…”

Tôi lỡ tay bấm mở tin nhắn thoại, giọng trêu chọc của Trần Đình – bạn thân từ nhỏ – bật lên rõ mồn một.

Tôi lập tức cảm thấy một ánh mắt từ bên cạnh lơ đãng rơi xuống người mình.

Tôi luống cuống tắt nhanh, len lén liếc nhìn Tạ Chi Hàm.

Anh hơi nghiêng đầu về phía cửa sổ, như đang im lặng ngắm cảnh.

Tôi bĩu môi.

Giả vờ cái gì chứ, rõ ràng là đang lén nhìn tôi!

Ngay lúc đó, Trần Đình nhắn tiếp:

“Nhưng này Hà Duệ, để tớ nhắc cậu một chuyện… Tạ Chi Hàm có thể thích đàn ông, lại còn khẩu vị nặng.”

Tôi: “???”

Trần Đình:

“Tớ có một người anh họ làm paparazzi, mấy hôm trước chụp được Tạ Chi Hàm hẹn hò với một gã cơ bắp, nhà hàng lãng mạn, rượu vang nến lung linh. Tạ Chi Hàm ăn mặc như đi nhận giải, tên kia thì còn định cưỡng hôn ảnh.”

Tôi suýt trợn tròn mắt: “?????”

Trần Đình:

“May mà cảnh sát tới kịp.”

Tôi thở phào, còn chưa hoàn hồn đã nhìn sang Tạ Chi Hàm đầy áy náy, vội nhắn lại:

“Thật ra… chuyện đó là hiểu lầm.”

Tôi kể vắn tắt mọi chuyện cho Trần Đình nghe từ đầu tới cuối.

“Thế nên… ảnh đế thật sự chỉ muốn nghiêm túc yêu đương với cậu, còn cậu thì cứ nghĩ ảnh là l/ừ/a đ/ả/o, rồi bỏ hai trăm tệ thuê một gã cơ bắp tới gặp mặt thay, suýt chút nữa hại ảnh bị cưỡng hôn?”

“Không phải tớ nói chứ Hà Duệ, nếu tớ là Tạ Chi Hàm, chắc tớ đã chia tay cậu từ lâu rồi.”

Trần Đình gửi thêm một sticker thở dài bất lực:

“Tụi tớ đã điều tra rồi, tên cơ bắp đó là fan cuồng của ảnh, may mà cậu còn biết báo cảnh sát.”

Tôi xấu hổ đến mức không ngẩng nổi đầu.

“Lúc đó Triệu Điềm cho tớ xem đủ thứ tin nhắn, nói chắc nịch là bạn gái của Tạ Chi Hàm…”

“Cậu cũng biết mẹ tớ giới thiệu đối tượng xem mắt toàn những thành phần thế nào mà. Có lần còn gặp một người tự nhận mình là Tần Thủy Hoàng sống lại trong thân xác hiện đại, xin tớ một triệu để chế tạo máy thời gian, quay về thống nhất lục quốc.”

Trần Đình nhắn một tràng “hahaha” dài kín cả màn hình.

Tôi còn chưa gõ xong câu tiếp theo thì xe bất ngờ lắc mạnh, khiến tôi đổ nhào về phía bên cạnh.

Một tiếng “ưm” khẽ vang lên.

Tôi chầm chậm quay đầu, chạm phải một đôi mắt đen sâu thẳm.

Cả người cứng đờ, theo phản xạ siết chặt tay, vậy mà kéo một cái — tôi nghe thấy tiếng nút áo bị giật đứt.

Tiếp đó, tôi… ngã hẳn lên người anh.

Tôi: “…”

Tạ Chi Hàm hơi nhíu mày như định nói gì, nhưng xe lại xóc mạnh, tôi trực tiếp ngã sấp lên ngực anh.

Một mùi hương sạch sẽ mát lạnh phảng phất quanh tôi, như sương tuyết đầu đông, như dòng suối trong lành giữa núi rừng ngày hè.

Điện thoại vẫn tiếp tục reo, còn tôi thì hỗn loạn nằm trong lòng anh.

Một bàn tay thon dài bỗng đặt lên vai tôi.

Tạ Chi Hàm nhẹ nhàng đẩy tôi ra:

“Em không sao chứ.”

Giọng điệu xa cách, lạnh nhạt.

Tôi nhìn anh như đang cố tình vạch rõ ranh giới, hiểu ngay anh vẫn còn giận, liền nghiêm túc giải thích lại từ đầu, thái độ nhận lỗi vô cùng chân thành.

“Xin lỗi, em thật sự biết lỗi rồi.”

Tạ Chi Hàm yên lặng nhìn tôi, bỗng nở nụ cười:

“Vậy em sai ở đâu?”

“Em không nên xem anh là l/ừ/a đ/ả/o.”

“Còn gì nữa?”

Tôi nhỏ giọng:

“Em không nên thuê người khác đi gặp mặt thay em… hôm đó chắc anh rất mong đợi.”

“Còn gì nữa?”

“Còn… còn…”

Tạ Chi Hàm lặng lẽ nhìn tôi, nụ cười trên môi không lan tới đáy mắt.

“Em đề phòng là đúng, cẩn trọng là đúng, thuê người, báo cảnh sát cũng không sai. Nếu anh thật sự là kẻ l/ừ/a đ/ả/o, chuyện này còn có thể được đem làm ví dụ tuyên truyền chống l/ừ/a đ/ả/o.”

“Điều duy nhất em sai… là trong khi biết rõ đối phương là kẻ giả mạo, vẫn cố gắng lấy lòng để ‘lật mặt’ hắn bằng cách trò chuyện quá mức thân mật, thậm chí là gợi cảm riêng tư.”

“Và đặc biệt là… trong lúc gọi điện, em đã làm vài chuyện không nên làm trước mặt đối phương.”

Tôi lập tức nhớ tới lần chạy bộ, thở dốc liên tục khiến anh tưởng…

Chưa kịp suy nghĩ, tôi đã buột miệng:

“Anh đang… ghen với chính mình à?”

Tạ Chi Hàm thoáng sững lại, trầm mặc.

Anh quay mặt đi, giọng có chút cứng ngắc:

“Chuyện không phải là có ghen hay không.”

Tôi lại như tìm được nút gỡ rối:

“Anh đang ghen thật rồi.”

“Tạ Chi Hàm, anh đang ghen với chính mình đó!”

Thấy vành tai anh hơi đỏ lên, tôi vừa kinh ngạc vừa bừng tỉnh.

Tạ Chi Hàm không giận vì tôi trêu chọc anh, không giận vì tôi bỏ lỡ buổi gặp mặt anh chuẩn bị tỉ mỉ.

Anh giận là vì — trong quá trình đối đầu với “kẻ giả mạo”, tôi không biết tự bảo vệ mình.

Thế nên tôi thật lòng nói:

“Anh tin em đi, hôm đó em thực sự đang chạy bộ. Em cũng thật sự nghĩ mình đã cúp máy rồi.”

Tạ Chi Hàm quay đầu lại, trong mắt viết rõ hai chữ: Không tin.

“Em thề, nếu em lừa anh thì—”

“Đủ rồi, không cần thề.”

Anh cắt ngang lời tôi, ánh mắt sâu thẳm, cảm xúc cuộn trào, cuối cùng đọng lại lại là một nỗi buồn âm ỉ.

“Hà Duệ, em thật sự không hiểu giữa chúng ta đang có vấn đề gì sao?”

Tôi bỗng thấy hoảng sợ vô cớ, theo bản năng định kéo tay anh — nhưng anh tránh đi.

“Hà Duệ, em hoàn toàn không nhớ anh là ai.”

Ngay khoảnh khắc anh nói ra câu đó, tôi lao tới, hôn anh.

Mấy giây sau, Tạ Chi Hàm nghiêng đầu né tránh.

“Lúc anh yêu em chân thành tha thiết, trong mắt em, anh chỉ là một tên l/ừ/a đ/ả/o.”

Tôi lại lần nữa ôm lấy anh, hôn anh.

Tạ Chi Hàm bị tôi ép vào ghế sau, tôi nâng đầu anh lên, tay luồn vào tóc, ngón tay siết chặt khiến anh hơi đau, phải hơi ngẩng mặt lên nghênh đón nụ hôn nóng bỏng này.

Lưỡi tôi tê rần, hơi thở nồng cháy bao phủ lấy không gian nhỏ hẹp.

Rồi một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, rơi ngay giữa môi lưỡi chúng tôi đang quyện lấy nhau.

Tôi sững người.

Nhìn thấy mắt Tạ Chi Hàm hơi đỏ, giọng anh khàn khàn như thì thầm:

“Hà Duệ, em chưa từng yêu anh.”