Hóa Ra Người Ấy Vẫn Là Anh

Chương 8



Tạ Chi Hàm đưa tôi về nhà rồi rời đi, không nói thêm một lời.

Tôi ngồi ngây người trên ghế sofa, tim đập rối loạn, cổ họng khô rát.

Trần Đình nhắn hỏi tôi thế nào rồi.

Tôi lau nước mắt: “Không biết nữa.”

Trần Đình: “Vậy đổi cách hỏi nhé — anh ấy có nói sẽ không bao giờ muốn gặp lại cậu không?”

Mắt tôi sáng lên: “Hình như không có.”

Trần Đình kiên nhẫn dỗ dành: “Thế anh ấy có chặn hay xóa liên lạc không?”

Tôi trầm mặc vài giây, âm thầm gỡ Tạ Chi Hàm ra khỏi danh sách chặn, rồi nhắn: “Không.”

“Vậy thì được rồi. Người ta căn bản chưa từng định chia tay với cậu. Dỗ đàn ông không khó, đặc biệt là dỗ một người yêu cậu đến c/h/ế/t càng dễ.”

Tôi lập tức gửi cho Trần Đình phong bao lì xì 200 tệ.

“Cậu phải để anh ấy nhìn thấy tấm lòng chân thành của cậu.”

Tôi như đang giải một bài toán hóc búa, háo hức hỏi lại: “Chân thành là đủ sao?”

“Dĩ nhiên. Điều khiến Tạ Chi Hàm lo lắng là cậu chưa từng yêu anh ấy. Vậy thì cậu chỉ cần thẳng thắn nói ra, nghĩ mọi cách để anh ấy biết rằng — cậu rất thích anh ấy.”

Tôi bừng tỉnh, ngay giây tiếp theo đã gửi một tin nhắn: “Em rất thích anh.”

Tạ Chi Hàm gần như trả lời ngay lập tức: “?”

Sau đó lại gửi: “Không tin.”

Một cảm giác bất lực chưa từng có ập tới, tôi chụp màn hình gửi cho Trần Đình: “Phải làm sao đây? Anh ấy không tin.”

Trần Đình: “…6”

Sau đó, dù tôi gửi gì, Trần Đình cũng không trả lời nữa, khiến tôi nghi ngờ không lẽ cô ấy chỉ muốn lừa lấy 200 tệ kia.

Mẹ nó, cuối cùng vẫn phải tự mình cố gắng.

Suốt một tuần tiếp theo, việc đầu tiên tôi làm mỗi sáng là gửi cho Tạ Chi Hàm một câu: “Em rất thích anh.”

Từ “Không tin”, đến “……”, rồi “Hà Duệ, cậu thật sự hiểu thế nào là thích một người sao?” — chỉ mất đúng bảy ngày.

Tối hôm ấy, tôi vừa nhắn tin: “Em dọn nhà một mình, chẳng ai giúp, thảm thật…”

Cửa phòng đột nhiên mở ra.

Triệu Điềm quay về rồi.

Cô ta từng bị nhà trường buộc thôi học vì hành vi không đứng đắn và hối lộ giảng viên, đã rất lâu rồi tôi không thấy cô ta.

Bây giờ, cô ta trang điểm đậm đến mức không nhìn ra gương mặt gốc, tóc nhuộm vàng uốn sóng, như cố tình muốn che giấu thân phận.

Tôi nhanh mắt thấy được vết bầm mờ mờ ở cổ bị lớp kem nền che đi, liền hỏi:

“Cậu bị đánh à?”

Triệu Điềm lập tức đưa tay che cổ, mặt lộ vẻ khó chịu:

“Liên quan gì đến cậu.”

Tôi nhún vai, chẳng bận tâm, kéo vali định rời đi thì cô ta gọi giật lại.

“Cậu không muốn biết vì sao tôi đột nhiên nhằm vào cậu à?”

Tôi quay đầu: “Chẳng phải vì cậu nổi tiếng nên bắt đầu ảo tưởng sao?”

Triệu Điềm nhìn tôi hồi lâu, cười nhạt:

“Tất nhiên là không phải.”

Cô ta hỏi:

“Cậu còn nhớ Thẩm Tống không?”

Tôi cau mày, cố gắng lục lại ký ức: “Hình như là lớp trưởng hồi cấp ba.”

Trong ấn tượng, Thẩm Tống là một nam sinh ôn nhu, như ánh trăng thanh dịu, khí chất có vài phần giống Tạ Chi Hàm.

Ký ức vụt về — một buổi trưa hè nóng bức, điều hòa trong lớp hỏng, không khí ngột ngạt. Tôi gục đầu trên bàn, mơ mơ màng màng thì có ai đó quạt nhẹ bên cạnh.

Mở mắt ra, là cậu ấy — ánh mắt điềm tĩnh, lặng lẽ quạt gió cho tôi.

Sau kỳ thi đại học, Thẩm Tống từng tỏ tình với tôi, nhưng tôi đã từ chối.

Triệu Điềm nói tiếp:

“Lên đại học, tôi từng có một người bạn trai. Tôi rất yêu anh ấy, là mối tình đầu. Nhưng dù tôi cố gắng thế nào, anh ta cũng luôn lạnh lùng. Điều duy nhất dịu dàng anh ta dành cho tôi, là nụ hôn lên nốt ruồi trên chóp mũi tôi.”

Cô ta dừng lại, ánh mắt rơi lên mũi tôi.

Tôi lập tức hiểu ra.

Khỉ thật, Thẩm Tống chơi trò “thế thân bạch nguyệt quang”!

“Ba tháng sau, anh ta đá tôi.”

Triệu Điềm cúi mắt:

“Sau này tôi làm streamer, muốn mua sắm hàng hiệu để trông xịn hơn, kết quả bị lừa ký hợp đồng vay nặng lãi. Một ông chú hơn năm mươi tuổi giúp tôi trả nợ, tôi trở thành tình nhân của ông ta. Ai ngờ vợ ông ta phát hiện, ép tôi ký bản cam kết, đòi tôi trả lại toàn bộ tiền.”

“Rồi tôi gặp một kẻ l/ừ/a đ/ả/o, hắn nói mình là Tạ Chi Hàm.”

“Tất nhiên đó không phải là Tạ Chi Hàm thật, mà là một tổ chức l/ừ/a đ/ả/o. Tin nhắn tôi cho cậu xem toàn là trò nói chuyện với hắn ta. Tôi ngu thật, nhưng lúc ấy tôi đã cùng đường. Làm bạn gái ảnh đế, còn lo thiếu tiền sao?”

“Hai tháng trước, tôi bị lừa sạch số tiền tích góp. Hôm đó, tôi vô tình thấy ảnh tốt nghiệp cấp ba của cậu, thì ra cậu chính là ‘bạch nguyệt quang’ trong lòng Thẩm Tống.”

Tôi thở dài:

“Tôi chưa từng thích anh ta.”

Triệu Điềm trừng mắt:

“Vậy sao anh ta mãi không quên được cậu? Đàn ông mà, càng không có được càng ám ảnh.”

Tôi nắm chặt tay:

“Cậu bị lừa hai tháng trước, thế thì sao tháng trước cậu lại nói với tôi rằng cậu là bạn gái Tạ Chi Hàm?”

Cô ta im lặng hồi lâu, ánh mắt đảo qua gương mặt tôi, giọng mang theo châm chọc:

“Vì tôi phát hiện, cậu thích anh ấy.”

Tôi sững sờ.

“Trong phòng cậu có một quyển nhật ký. Thời đại này còn có người viết nhật ký thật đấy.”

Triệu Điềm cười khẩy:

“Trong đó cậu viết, năm hai mẹ cậu mắc bệnh nặng, cậu vừa chăm sóc mẹ, vừa ôn thi cao học, áp lực nặng nề, suýt nữa trầm cảm. Chính phim của Tạ Chi Hàm giúp cậu vực dậy. Từ đó, cậu theo dõi mọi tác phẩm của anh ấy, mỗi buổi chiếu đều mua vé riêng, từng cuộc phỏng vấn cậu đều xem đi xem lại.”

“Rồi cậu nhận ra, mình không chỉ đơn thuần thích một thần tượng.”

“Cậu yêu một người xa vời, không thể chạm tới.”

“Suốt đại học không yêu ai, lên cao học cũng không.”

“Cậu nhận ra bản thân chẳng thể thích ai khác ngoài Tạ Chi Hàm.”

Triệu Điềm nhìn tôi chằm chằm:

“Tôi chẳng còn gì để mất, thì sao để cậu sống yên được?”

“Nên tôi cố tình khoe khoang mình là bạn gái Tạ Chi Hàm, cố mua thông tin lịch trình, cố tình va vào anh ấy, để bị paparazzi chụp được, rồi kể đi kể lại với cậu rằng anh ấy tốt với tôi thế nào.”

“Đêm đó cậu đã khóc rất lâu đúng không? Tôi cố tình áp tai vào cửa để nghe.”

“Chỉ là tôi không ngờ…”

Ánh mắt Triệu Điềm bỗng trở nên âm trầm:

“Cậu lại yêu đương thật.”

“Cậu lại có thể dễ dàng buông bỏ người cậu từng say mê đến vậy — Tạ Chi Hàm. Điều đó khiến mọi cố gắng của tôi trở nên vô nghĩa.”

“Vậy nên tôi bịa chuyện cậu là tiểu tam, còn đi nhờ một ông chú fan cuồng, dùng tiền ông ta đưa để hối lộ, cướp lấy dự án mà cậu dốc sức cả năm.”

Tôi ngắt lời:

“Vết thương trên người cậu hôm nay là do vợ ông ấy đánh à?”

Triệu Điềm im lặng một lát, không xác nhận cũng không phủ nhận.

“Nhưng điều tôi không ngờ nhất…” Cô ta nói, “Là người cậu yêu… thật sự chính là Tạ Chi Hàm.”

“Hà Duệ, tại sao cậu lại luôn may mắn như vậy?”

“Thẩm Tống thích cậu, Tạ Chi Hàm cũng thích cậu.”

Giọng cô ta nghẹn ngào, mắt đỏ hoe, ngập đầy đố kỵ, bất cam, lẫn kiệt quệ:

“Còn tôi… như con sâu trong cống rãnh, không ai thích, làm gì cũng sai.”

Tôi nhìn cô ta, giọng bình tĩnh:

“Nhưng tôi chưa từng làm gì có lỗi với cậu.”

“Cậu thích ca hát, thích livestream, dần có fan. Cậu nói cậu mặc hàng hiệu là vì fan, nhưng cậu hát với đồ bình thường hay đồ hàng hiệu, fan nghe có khác nhau sao? Thật ra chỉ là để thỏa mãn hư vinh của cậu thôi.”

“Cậu chiều chuộng dục vọng của mình, để nó lớn dần rồi phản phệ, vậy mà lại đổ tại số phận bất công.”

“Mọi con đường cậu đi đều là do chính cậu chọn. Ai cũng phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.”

Triệu Điềm cúi đầu, vai run nhè nhẹ.

Tôi không nhìn cô ta nữa, kéo cửa bước ra ngoài.

Và tôi thấy — Tạ Chi Hàm, đang đứng ở cửa, không biết đã nghe được bao lâu.