Hóa Ra Người Ấy Vẫn Là Anh

Chương 9



Tôi ngơ ngác đi theo Tạ Chi Hàm lên xe, ngơ ngác im lặng suốt cả chặng đường, ngơ ngác được đưa đến nhà anh ấy.

Hử?

Nhà của Tạ Chi Hàm?

Mãi đến khi Tạ Chi Hàm đóng cửa lại, tháo đồng hồ ra, nắm lấy cằm tôi rồi hôn xuống, tôi mới bừng tỉnh.

“Vừa nãy sao anh lại đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà em?”

Tạ Chi Hàm ôm lấy eo tôi, vén nhẹ mái tóc hơi rối ra sau tai, dịu dàng đáp:

“Vốn dĩ đang ở gần đó, rồi nhận được tin em đang một mình chuyển nhà.”

Tôi lập tức nhạy bén bắt được điểm mấu chốt trong câu nói ấy, cảm thấy mình không phải đang tự ảo tưởng:

“Anh ở gần đó là vì nhớ em, nên muốn đến tìm em, đúng không?”

Không ngờ Tạ Chi Hàm lại thẳng thắn thừa nhận:

“Bảo bối, anh rất nhớ em.”

Tôi nín thở, nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh.

Ánh mắt đen láy rực nóng, tràn đầy tình cảm rõ ràng.

“Anh đã nghe hết rồi à.”

Tạ Chi Hàm áp bàn tay ấm áp lên má tôi, khẽ xoa nhẹ:

“Sao không nói với anh sớm hơn?”

Tôi không phục:

“Em nói với anh mỗi ngày mà!”

Tạ Chi Hàm im lặng hai giây, cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi, nghiêm túc nói:

“Là anh không nên không tin em.”

Anh thành khẩn như thế, đến tôi cũng thấy hơi ngại.

“Chẳng phải em không muốn nói đâu, khi đó vừa mới biết anh không phải kẻ l/ừ/a đ/ả/o, mà anh lại ra vẻ giận dữ với em, em sợ muốn c/h/ế/t, làm gì còn nhớ phải nói gì. Sau này muốn nói lại chẳng biết mở lời thế nào.”

“Vì sao lại không biết mở lời?”

Tôi né tránh ánh mắt anh, cảm thấy mình thật ngốc nghếch.

“Chỉ là một dạng tâm lý muốn hơn thua thôi… Em âm thầm thích anh bốn năm, anh mới thích em có nửa năm.”

“Em nghĩ, vì em quá thích anh, nên dù cứ tưởng anh là kẻ l/ừ/a đ/ả/o, vẫn ngốc nghếch hẹn hò với anh suốt một tháng.”

Anh giữ lấy gương mặt tôi, khóe môi cong nhẹ:

“Ai nói anh chỉ thích em nửa năm?”

Tôi ngơ ngác nhìn anh, bỗng nhiên trong đầu thoáng hiện điều gì đó, tim đập loạn nhịp:

“Nhưng lúc đó anh mới có mười một tuổi!”

Anh thản nhiên:

“Nhưng em còn nhỏ hơn anh, khi ấy đã nói sau này muốn làm vợ anh rồi.”

“Có sao?” Tôi mạnh dạn chối bay. “Chuyện trước mười tuổi em không nhớ gì cả.”

Tạ Chi Hàm nheo mắt, nửa nghi ngờ nửa khiêu khích:

“Thật sao?”

Tôi gãi mũi, cuối cùng vẫn không nỡ buông lời nói dối.

Tuần qua, tôi đâu chỉ nhắn mỗi câu “Em rất thích anh”.

Tôi còn xin mẹ xin WeChat của dì Trần, biết được rất nhiều chuyện lúc nhỏ của tôi và Tạ Chi Hàm.

Lúc đó ba tôi vừa mất, tất cả gánh nặng gia đình và công ty đều đổ lên vai mẹ.

Bận rộn trăm bề, bà chẳng thể chăm tôi, nên thường gửi tôi qua nhà hàng xóm — chính là nhà Tạ Chi Hàm.

Có lần, mẹ tôi ba tháng liền không tới đón.

Có thể nói, tôi lớn lên cùng Tạ Chi Hàm.

Anh đối xử với tôi rất tốt, dạy tôi học, dạy tôi chơi đàn piano, ngày nào cũng chờ tôi tan học, không để ai bắt nạt tôi.

Tôi còn nói với dì Trần:

“Anh Chi Hàm tốt quá, sau này con làm con dâu dì được không?”

Lúc đó Tạ Chi Hàm đứng bên cạnh, mặt không cảm xúc, nhưng vành tai đỏ rực.

Không ngờ sau khi tôi kể lại chuyện đó, Tạ Chi Hàm bỗng bật cười:

“Thật ra hồi đó anh không tốt với em lắm, khá là lạnh nhạt.”

Tôi: “???”

Chẳng lẽ dì Trần nhớ nhầm?

“Vì mẹ anh lúc đó rất thương em, còn chăm em hơn cả con ruột.”

Tôi ậm ừ.

“Mãi đến sinh nhật anh, mẹ dẫn cả hai đi công viên giải trí. Vì quá đông người, em bị lạc. Lúc bảo vệ tìm được em, em đang nhặt vòng dây cho một ông chú bán trò chơi ném vòng.”

“Nhặt vòng dây?”

Anh gật đầu:

“Em để mắt tới một chiếc ly sứ rất đẹp, ném mãi không trúng, không còn tiền nhưng lại không chịu bỏ cuộc. Chủ quầy thương em, bảo nếu nhặt giúp vòng cho tới khi ông ta đóng quầy thì sẽ tặng em cái ly đó.”

“Sau đó tụi anh đến, em vẫn không chịu đi.”

“Lần đầu tiên mẹ anh mắng em, nói em không hiểu chuyện, còn định bỏ tiền ra mua luôn.”

“Nhưng em cứ kiên quyết muốn tự giành lấy.”

“Trên đường về, em ôm chiếc ly đó, tựa vào vai anh, lẩm bẩm rằng em biết anh không thích em. Không chỉ vì nghĩ em giành mất tình thương của mẹ anh, mà còn vì con mèo hoang em nhặt về đã làm vỡ cái ly mà bà ngoại anh để lại.”

“Khi đó em muốn bồi thường, nhưng anh giận lắm, nói rằng mọi thứ của em đều là của cha mẹ.”

“Hôm đó em thấy một cái ly giống hệt, là tự tay giành được, liền kéo tay anh, đặt cái ly vào lòng bàn tay anh, nhỏ giọng hỏi: Anh có thể đừng ghét em nữa được không?”

Những ký ức xa xăm như xuyên qua thời gian trở về trước mắt tôi qua lời kể của anh, ghép nối lại mảnh ký ức rời rạc, trở nên rõ nét.

Cậu thiếu niên trầm mặc lạnh lùng năm nào, lần đầu tiên dịu dàng xoa đầu tôi, nói:

“Được, sau này không ghét em nữa.”

“Nhớ ra rồi chứ?”

Tôi gật đầu, ký ức và thực tại hòa làm một, cảm xúc dâng trào, nước mắt chẳng hiểu sao lại rơi.

“Vậy nửa năm trước, khi anh nói đã gặp em là chuyện gì?”

Tạ Chi Hàm nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt tôi.

“Lúc đó anh bị paparazzi đuổi, thấy em đang thử giày cao gót trong tiệm, nhưng có vẻ cãi nhau với bạn, cô ấy quay người bỏ đi, em vội vã tháo giày đuổi theo.”

“Sau đó hai người ra khỏi tiệm, quay sang cười với nhau, bạn em áy náy nói lẽ ra phải tặng em đôi giày, nhưng vì quá đắt nên nhờ em diễn cùng. Em thản nhiên chỉ vào cái ly trên sạp, bảo: vậy tặng em cái này đi.”

Tôi kinh ngạc:

“Chỉ vì một cái ly mà anh nhận ra em?”

Tạ Chi Hàm cười:

“Tất nhiên không phải, anh có ảnh của em. Em lớn lên gần như chẳng thay đổi gì mấy.”

Tôi cười ngượng, bỗng nhớ ra người bạn mà anh nói, vội nhắn tin cho Trần Đình:

“Đã đến nơi, đừng lo.”

Trần Đình: “Tớ đang ở nhà mới của cậu đây, chẳng phải hẹn tới dọn nhà sao? Cậu đến đâu rồi?”

Tôi cúi đầu, thấy áy náy:

“Nhà bạn trai.”

Trần Đình: “…6”

Lập tức nhắn thêm:

“Nhớ… phòng ngừa đấy.”

Sau đó tôi nhắn gì nữa cô ấy cũng không trả lời.

Tôi ngây người nhìn chằm chằm dòng tin nhắn đó, tim đập thình thịch, hơi thở rối loạn.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Tôi buột miệng không kịp suy nghĩ:

“Đang nghĩ nhà anh có…”

Nhận ra mình nói gì, mặt tôi đỏ bừng, lắp bắp:

“Em… không phải…”

Chỉ nghe Tạ Chi Hàm đáp:

“Có.”

Tôi ngẩn người, chạm phải ánh mắt sâu thẳm cháy bỏng kia, không nhịn được lui lại một bước.

Tôi còn chưa kịp phát ra tiếng, đã bị anh ôm chặt lấy eo.

Cho đến khi anh cúi đầu, giọng khàn khàn mà kiềm chế hỏi:

“Bảo bối, em thật sự sẵn sàng rồi chứ?”

Mặt tôi đỏ đến không thể đỏ hơn, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.



Nửa đêm, tôi dùng tay ngăn không cho anh chạm vào nữa.

Tạ Chi Hàm khẽ hôn lên vành tai tôi, nhưng không hề làm theo lời tôi.

Đêm ấy, vẫn còn rất dài.

(TOÀN VĂN HOÀN)