Từ thiên điện đi ra, hoa sen trong hậu viện đều đã nở.
Ta chợt nhớ tới, trước đây Tiêu Cảnh Chương ở hẻm Ô Y từng nói, hậu viện nhà hắn, trồng đầy hoa sen, vân mộng hạm đạm, năm nào cũng tàn rồi lại nở.
Giây tiếp theo, khuôn mặt tươi cười của hắn hóa thành đao gió kiếm sương c.h.é.m g.i.ế.c cha mẹ người thân của ta, nhuốm đầy m.á.u tươi.
Hắn nói: "Ngươi vốn là thứ dân hèn mọn, có thể hầu hạ ta, đã là may mắn của ngươi."
Ngay sau đó, là Bùi Yến xông vào biển lửa, đau lòng ôm ta lên.
Nhưng khuôn mặt thâm tình kia lại vô cùng lạnh nhạt nói:
"A Nguyên dưới sự dạy dỗ của ta, đã có năm phần giống Nguyệt Yên, là thế thân tốt nhất."
...
Cả đời này của ta, đều bị giam cầm trong giấc mộng và sự lừa dối do họ dệt nên. Sớm đã không đáng giá.
Mà họ dựa vào đâu tay nhuốm m.á.u tươi, còn có thể an tâm sống qua ngày?
Đang thất thần, Lâm Nguyệt Yên y phục lộng lẫy, chậm rãi đi về phía ta.
"Trước đây bổn cung chỉ nghe A Yến thường nói ngươi giống ta, giờ xem ra, cũng không có gì đặc biệt."
Ta cười nhạt, "Thái tử phi và Thái tử phu thê tình thâm, nếu để người khác biết, cùng phu quân của người khác thân cận như vậy, e rằng có tổn hại đến thanh danh của nương nương."
Nụ cười của Lâm Nguyệt Yên hơi ngưng trệ, thấp giọng ghé sát vào ta.
"Ngươi chẳng qua chỉ là một thế thân hèn mọn mà thôi, còn thật sự cho rằng A Yến ca ca thật lòng thích ngươi sao? Trước mặt chính chủ, ngươi đoán xem hắn sẽ chọn ngươi, hay là sẽ vô điều kiện thiên vị ta?"
Lời vừa dứt, trong mắt nàng ta thoáng qua một tia cười xảo quyệt, giây tiếp theo, Lâm Nguyệt Yên lại nắm lấy cổ tay ta, mượn lực của ta đẩy mạnh.
Hồ sen sâu không thấy đáy, Lâm Nguyệt Yên cứ như vậy "bùm" một tiếng rơi xuống.
Trong lòng ta rùng mình, vội vàng chạy ra khỏi thiên điện, nhưng đã quá muộn, Bùi Yến đang lo lắng như lửa đốt lướt qua ta.
Hắn không màng tất cả nhảy xuống, liều mạng cứu Lâm Nguyệt Yên lên.
Ngay sau đó, hắn giơ bàn tay ướt sũng lên tát cho ta một cái, giận dữ.
"Khương Nguyên! Rốt cuộc nàng muốn làm gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cái tát của hắn khiến ta hoa mắt, suýt chút nữa ngã nhào trên đường đá.
Mà Lâm Nguyệt Yên cả người ướt sũng, đang được các thị nữ dìu lên. Tóc mai nàng ta rối bời, y phục xộc xệch, khóe miệng lại mỉm cười đắc ý.
"Thái tử phi có sao không?"
Lâm Nguyệt Yên yếu ớt dựa vào vai thị nữ, giọng nói nghẹn ngào:
"Tướng quân, ta có lòng tốt dẫn phu nhân đi thay y phục, phu nhân lại luôn miệng nói ghen tị ta và Thái tử thân cận, đều là ta hại nàng ta không thể trở thành Thái tử phi, lại đẩy ta xuống nước..."
Ánh mắt Bùi Yến trầm xuống, quay đầu nhìn ta, trong mắt tràn đầy chấn động.
"Khương Nguyên, sao nàng có thể điên rồ như vậy? Thái tử phi há là người nàng có thể tùy ý mạo phạm? Thật sự khiến ta quá thất vọng!"
"Ta không đẩy nàng ta, là nàng ta tự mình kéo ta nên đứng không đứng vững mới ngã xuống. Tại sao chàng chỉ tin những gì chàng muốn tin vậy?"
Ta bình tĩnh biện giải, nhưng Bùi Yến không hề có ý muốn tin ta.
"A Yên thân thể yếu ớt, không thân cường thể kiện giống như nàng, chẳng lẽ nàng ấy tự mình đẩy ngã chính mình sao?"
Lại thấy Lâm Nguyệt Yên khẽ kéo ống tay áo của Bùi Yến, nức nở nói, "Tướng quân, đừng trách phu nhân, có lẽ nàng ấy chỉ là nhất thời hồ đồ..."
Bên này, Tiêu Cảnh Chương cũng nghe tiếng chạy tới, cau mày.
Bùi Yến đột nhiên cắn răng quỳ xuống đất.
"Thái tử điện hạ, thần quản thúc không nghiêm, thê tử xúc phạm Thái tử phi nương nương, xin điện hạ xử phạt theo cung quy, đừng bởi vì là thân tín của thần mà làm trái pháp luật!"
Tiêu Cảnh Chương nhìn Lâm Nguyệt Yên run rẩy, lại nhìn ta, có chút do dự.
"Nếu xử phạt theo cung quy, cần đánh ba mươi trượng để răn đe."
Ta biết, mặc cho ta có biện giải thế nào cũng vô dụng. Muốn gán tội cho người khác, lo gì không có lý do.
Nếu mấy chục trượng này đánh xuống, đứa bé trong bụng chắc chắn là không giữ được.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Lời đến bên miệng, ta lại nuốt ngược chuyện mang thai vào trong, trong lòng dâng lên lạnh lẽo.
Bùi Yến, nếu ngươi đã tuyệt tình như vậy.
Vậy nỗi đau chia lìa cốt nhục, ngươi và ta cùng nhau nếm trải đi.