Hóa Ra Ta Chỉ Là Thế Thân

Chương 4



Ta bị hai tên hạ nhân áp giải đến đình viện, trượng đánh xuống từng trượng từng trượng, đau đớn như thủy triều ập đến, gần như muốn nhấn chìm ta.

Ta cắn chặt răng, không để mình phát ra một tiếng kêu đau, trong lòng lại là một mảnh lạnh lẽo.

Bùi Yến đứng ở không xa, thần sắc lạnh nhạt chứng kiến tất cả những chuyện này.

"Tướng quân, phu nhân đã chịu hai mươi trượng rồi, còn muốn tiếp tục không?"

"Không sao, nàng ta thân thể cường tráng, chỉ có mấy chục trượng, nàng ta chịu được. Phải để nàng ta nhớ kỹ cái giá của việc phạm thượng, bất kính với Thái tử phi."

Ba mươi trượng đánh xong, hai chân ta đã tê dại.

Thị nữ tiến lên đỡ ta, nhưng khi chạm vào vạt váy của ta, kinh hô:

"Phu nhân, người... người chảy m.á.u rồi!"

Ta cúi đầu nhìn, vạt áo đã nhuốm màu đỏ chói mắt.

Màu m.á.u kia khiến trong lòng ta căng thẳng, thái y vội vàng chạy tới, bắt mạch cho ta xong, sắc mặt ngưng trọng chuyển hướng Bùi Yến:

"Tướng quân, phu nhân đã có thai, trượng trách vừa rồi e rằng đã tổn thương thai khí, đứa bé này sợ là không giữ được."

Sắc mặt Bùi Yến trong nháy mắt trở nên trắng bệch, hắn xông tới ôm ta lên từ vũng máu.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"A Nguyên, nàng... nàng có thai rồi? Sao không nói sớm?"

Ta cười rơi lệ, "Bùi Yến, con của chúng ta không còn, là chính ngươi tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t nó."

Lâm Nguyệt Yên bị dọa sợ, khóc đến hoa lê đái vũ, nhìn ta lại là tràn đầy hả hê.

Ta yếu ớt chống đỡ thân mình, cảm nhận sinh mệnh trong cơ thể từng chút một trôi đi.

"Thái tử điện hạ là muốn đuổi cùng g.i.ế.c tận ta sao?"

Tiêu Cảnh Chương chạm vào đôi mắt đỏ ngầu của ta, cuối cùng vẫn tha cho ta một mạng, sai ngự y đến bắt mạch.

Một canh giờ sau, ta tỉnh lại lần nữa, Bùi Yến đang hối hận nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, giọng nói khàn đặc.

"A Nguyên, xin lỗi nàng, ta không biết nàng đã mang thai."

"Nàng không phải là y nữ sao? Nàng sớm đã biết mình có thai rồi đúng không, sao không nói cho ta biết, nếu nàng nói cho ta biết, ta nhất định..."

"Nói rồi, ngươi sẽ tin ta sao?"

Ta lạnh nhạt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

"Bùi Yến, chúng ta hòa ly đi."

Hắn co rút đồng tử, khó nén vẻ kinh ngạc, đột ngột đứng dậy.

"Nàng lại vì đứa bé này mà muốn hòa ly với ta? A Nguyên, ta không cho phép."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Phủ Tướng quân trước nay chỉ có một mình nàng là nữ chủ nhân, những lời này, ta không muốn nghe nàng nói lần thứ hai!"

Ta rất muốn nói với hắn, hòa ly với hắn không chỉ vì đứa bé này. Ta sớm đã biết chân tướng hắn hiến kế cho Thái tử, g.i.ế.c cả nhà ta.

Nhưng ta không nói gì cả.

"A Nguyên, chúng ta sẽ lại có con, ta thề."

Rất lâu sau, hắn ôm chặt lấy ta, hoàn toàn không nhận ra vẻ tuyệt vọng trong mắt ta.

Bùi Yến xin nghỉ cả tháng không lên triều, chỉ để ở bên cạnh chăm sóc ta dưỡng bệnh, nhưng ta đều chọn cách đóng cửa không gặp.

Từ khi mất đi đứa bé kia, hắn mắc chứng mất ngủ gặp ác mộng, thường xuyên đến trước bàn thờ Phật siêu độ cho đứa bé.

Ta chỉ thấy nực cười.

Thì ra kẻ g.i.ế.c người như ngóe, cũng sẽ hối hận và sợ hãi sao?

Ngày hôm đó, Thái tử phi Lâm Nguyệt Yên bỗng nhiên mắc bệnh ho ra máu, bệnh tình nguy kịch, cần một loại thảo dược quý hiếm trên núi Ly Sơn mới có thể chữa khỏi.

Bùi Yến nghe tin, không chút do dự quyết định đi Ly Sơn ngay trong đêm.

"A Nguyên, Thái tử phi có ơn với ta, ta không thể trơ mắt nhìn nàng ấy chết, ta đi rồi sẽ về..."

"Ngươi đi đi." Ta ngắt lời hắn.

Bùi Yến có chút sững sờ, trên mặt hiện lên ý cười gượng gạo, "Nàng đợi ta về, nhất định cùng phu nhân sinh một đứa con."

Ta yên lặng nhìn vào mắt hắn, sau đó bật cười.

Không chờ, cũng không bao giờ đợi nữa.

Còn chuyện giữa hắn và Lâm Nguyệt Yên rốt cuộc là có ơn, hay là có tình, đều không còn liên quan gì đến ta.

Bùi Yến không hiểu sao lại có chút hoảng hốt, trong mắt thoáng qua một tia bất an mà chính hắn cũng không nhận ra.

Chỉ là, tia bất an đó nhanh chóng biến mất.

Hắn vội vàng đứng dậy, bóng dáng theo tiếng vó ngựa khuất dần.

Hắn còn chưa biết, nỗi đau mất con, chẳng qua mới chỉ là bắt đầu.

Sau khi Bùi Yến rời đi, ta đem dầu hỏa tưới khắp phòng, châm lửa đốt cháy cả căn nhà trong đêm đó.

Trong ánh lửa ngút trời, ta nhìn đống đổ nát trước mắt, mỉm cười nhẹ nhõm.

Có lẽ, nam nhân mà ta coi là sự cứu rỗi suốt bao năm qua, cũng đã c.h.ế.t cùng với trận hỏa hoạn này.

Khi Bùi Yến rời khỏi nhà, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh phu nhân lúc chia tay, đột nhiên cảm thấy bất an.

Hắn không hiểu, rõ ràng trước đây cũng có rất nhiều lần chia ly như vậy, hôm nay sao lại thế này?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com