Hóa Ra Ta Chỉ Là Thế Thân

Chương 8



Hắn nói xong, xoay người định đẩy cửa rời đi.

Nhưng đã muộn, trong lúc bọn họ nói chuyện, ta đã lén thổi hương mê tình vào phòng.

Thấy hai người họ đều lộ vẻ mờ mịt, ta công thành lui thân, vội vàng báo tin cho mọi người, Thái tử phi nương nương mất tích.

Trong thư phòng, Tiêu Cảnh Chương đang phê duyệt công văn, ta chủ động vòng tay qua cổ hắn, nũng nịu đòi hắn ra sau hoa viên dạo chơi.

Hắn bất đắc dĩ, "Được, được, ta thật sự hết cách với nàng."

Vừa đến hoa viên, liền thấy mấy cung nữ mặt mày trắng bệch, liên tiếp đụng đổ mấy chậu hoa.

Tiêu Cảnh Chương cau mày khó chịu, “Giữa ban ngày ban mặt mà hoảng hốt cái gì, ngươi gặp quỷ à?”

Mấy tiểu cung nữ sợ đến mức chân mềm nhũn, vội vàng quỳ xuống đất kêu than.

“Điện hạ tha mạng, nô tỳ không thấy gì cả, thật sự không thấy gì cả!”

Lời nói "ở đây không có vàng" như vậy hiển nhiên không được Tiêu Cảnh Chương tin tưởng.

Hắn vốn đa nghi, giờ phút này mặt mày sa sầm, gạt mọi người ra, sải bước về phía phòng chứa củi, rất nhanh liền nghe thấy những âm thanh quen thuộc mà ô uế kia.

Cánh cửa bị hắn đạp tung trong cơn giận dữ, đập vào mắt là một đôi thân thể quấn quýt, đang say sưa trình diễn một màn xuân cung sống động.

Đó chính là Thái tử phi của hắn.

Bùi Yến lúc này đang ôm Lâm Nguyệt Yên, tình ý nồng nàn, hắn gầm nhẹ từng tiếng, miệng còn gọi tên ta.

“A Nguyên, A Nguyên, nàng có biết ta nhớ nàng đến nhường nào không…”

Ta lạnh lùng nhìn tất cả, như đang xem những kẻ không liên quan.

Khi còn sống không thấy trân trọng, c.h.ế.t rồi lại trở thành người trong mộng, đêm ngày tơ tưởng.

Thật mỉa mai.

Một chậu nước lạnh hắt tới, Bùi Yến và Lâm Nguyệt Yên sửng sốt một lúc rồi lập tức tỉnh táo lại, dục vọng trên mặt bị nỗi kinh hoàng thay thế.

Cơn thịnh nộ của bậc đế vương, m.á.u chảy thành sông.

Trán Tiêu Cảnh Chương nổi gân xanh vì giận dữ, tiến lên bóp chặt cổ Lâm Nguyệt Yên.

“Lâm Nguyệt Yên… Ta đối xử với ngươi không tệ, nhưng ngoài gương mặt giống Nguyên Nguyên, rốt cuộc ngươi phẩm hạnh đê tiện, không có gì sánh bằng nàng ấy!”

“Điện hạ, điện hạ, thần thiếp oan uổng, oan uổng quá!”

Tuy nhiên, Tiêu Cảnh Chương không còn nghe lọt bất cứ điều gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Hắn dùng sức bóp, từng chút một nghiền nát cổ nàng ta, cho đến khi Lâm Nguyệt Yên không thể giãy giụa được nữa, đầu ngoẹo sang một bên, không còn động tĩnh.

Ngay sau đó, cơn cuồng nộ che mờ lý trí, hắn ra lệnh tống giam Bùi Yến vào ngục tối, xử lăng trì.

Ngày Bùi Yến bị xử tử, bị lóc thịt sống ba trăm nhát dao, ta nghe được tin này, không hề cảm thấy hả hê khi báo được thù lớn.

Mà là dâng lên một cơn buồn nôn mãnh liệt.

Thì ra báo thù đến cuối cùng, con người cũng không hạnh phúc.

Những người ta quan tâm đều không còn nữa… Chỉ có khiến những kẻ sát nhân này từng người phải trả giá, ta mới có thể có được chút bình yên.

Cuối cùng, chỉ còn lại một người.

Sau khi Lâm Nguyệt Yên chết, ta trở thành phi tần duy nhất trong Đông Cung, Tiêu Cảnh Chương cả đêm không ngủ được, chỉ có uống canh an thần mới có thể ngủ được vài canh giờ.

Nhưng dù vậy, cơ thể của Tiêu Cảnh Chương vẫn ngày càng suy kiệt, ngay cả thái y cũng không tìm ra nguyên nhân.

Tính toán ngày, hắn không qua khỏi đêm nay.

Ta dùng thuật đổi cốt, thay đổi dung mạo trở lại như xưa, lặng lẽ bước vào tẩm điện của hắn.

“Tiêu Cảnh Chương, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Lúc này đứng trước mặt hắn, không phải An Lan, mà là Khương Nguyên, người coi hắn là kẻ thù cả đời.

Mí mắt hắn run rẩy, mở to mắt không thể tin nổi, dường như cuối cùng cũng nhận ra.

“Nàng là… Nguyên Nguyên?”

Ta từng bước tiến lại gần giường hắn, để hắn nhìn cho rõ.

Vì nằm liệt giường lâu ngày, khuôn mặt gầy gò của hắn đã mất hết huyết sắc, trắng bệch yếu ớt.

Trong mắt Tiêu Cảnh Chương có ánh lệ.

“Nguyên Nguyên, nàng nên hiểu, bao nhiêu năm nay, trong lòng ta chỉ yêu một mình nàng, ta vốn định đợi đến khi đăng cơ, sẽ danh chính ngôn thuận đón nàng vào cung…  Nào ngờ Bùi Yến không chăm sóc được nàng, khiến nàng chịu thiệt thòi như thế.”

“Sao nàng nỡ lòng trơ mắt nhìn ta ngày ngày đau đớn khôn nguôi, tương tư đến phát cuồng? Không có nàng, muôn hoa gấm vóc nơi nhân gian cũng hóa thành hư không. Nàng có biết, những năm qua ta đã sống thế nào không?”

Hắn khàn giọng, thấp giọng tố cáo nỗi đau tương tư của mình.

Ta mỉm cười thản nhiên, vẻ mặt hờ hững như cứa vào tim hắn.

“Đương nhiên biết, Điện hạ không chỉ tìm hết người này đến người khác giống ta, mà còn sủng ái hết mực, cố gắng bù đắp một cách vô ích.”

"Chỉ vì ta xuất thân hèn mọn, không xứng với ngài, ngài liền muốn g.i.ế.c cả nhà ta sao?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com