Đồng thời, một tay cố gắng bám vào mép giường, dường như muốn xuống giường, cố gắng ổn định thân hình.
Hắn đang định nói gì đó, môi đột nhiên phun ra một ngụm m.á.u tươi, b.ắ.n tung tóe lên hoàng bào, sau đó, ngã xuống đất.
Máu chảy lênh láng, giống hệt cảnh tượng người thân của ta c.h.ế.t thảm.
Tiêu Cảnh Chương cuối cùng cũng cười khổ.
“Nàng khổ tâm bày mưu tính kế lâu như vậy, chỉ là để trả thù ta ư.”
“Chung quy cũng là ta có lỗi với nàng, Nguyên Nguyên, nàng có thể gọi ta một tiếng A Cảnh ca ca nữa được không?”
Hắn dùng chút sức lực cuối cùng, khao khát đưa tay về phía ta.
Nụ cười của ta dần trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn, ta giơ giày lên, không chút do dự giẫm lên.
Chỉ nghe thấy một tiếng rắc, xương tay hắn gãy lìa.
“Tiêu Cảnh Chương, ta phải cảm ơn ngươi, bộ dạng của ngươi bây giờ rất thích hợp để tế vong linh cha mẹ, muội muội ta, còn có một trăm ba mươi hai mạng người ở hẻm Ô Y bị ngươi hại chết, cũng khiến cho gông xiềng trên người ta cuối cùng cũng được cởi bỏ.”
Hắn lảo đảo ngồi phịch xuống, toàn thân run rẩy co rúm lại, đau đớn tột cùng.
Độc tố trong người Tiêu Cảnh Chương bắt đầu phát tác.
Đó là thứ độc ta đã tự tay bỏ vào bát thuốc an thần hàng ngày của hắn.
Những ngày ở bên cạnh hắn, ta thấy rõ hắn say khướt trong đêm, nhớ nhung ta, ôm ta mà suy sụp.
Đôi khi ngay cả bản thân hắn có lẽ cũng không phân biệt được, rốt cuộc hắn yêu ai.
Nam nhân bạc tình, người mà hắn yêu nhất, rõ ràng chỉ có bản thân mà thôi.
Nỗi đau thấu xương, hắn sớm đã phải nếm trải gấp trăm lần rồi.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tiêu Cảnh Chương đột nhiên mở to mắt, máu phun như suối, bi thương tột độ.
“Nguyên Nguyên, nếu có thể làm lại một lần nữa…”
Ta dịu dàng ghé sát tai hắn, tay càng siết chặt.
“Nếu có thể làm lại, ta sẽ không bao giờ cứu ngươi, ta chỉ hận không thể kết liễu ngươi ngay trong đêm ngươi sốt cao không hạ đó.”
“Kẻ lòng dạ độc ác, không từ thủ đoạn như ngươi, sao xứng làm minh quân?”
Hắn không biết, trong lòng ta, A Cảnh ca ca quang minh lỗi lạc, đã c.h.ế.t cùng Khương Nguyên mười bảy tuổi rồi.
Bùi Yến nói không sai, trận huyết tẩy đó khiến ta vô cùng sợ lửa.
Nhưng thù hận vẫn có thể khiến ta có dũng khí lao vào lửa, hướng về cái chết.
Năm Càn Nguyên thứ ba mươi lăm, Thái tử Tiêu Cảnh Chương c.h.ế.t ở Đông Cung.
Hoàng đế biết tin dữ, lâm bệnh nặng, Ninh Vũ Vương được lập làm trữ quân mới, hắn khoan dung độ lượng, được lòng dân, giang sơn sắp đổi màu rồi.
Một ngày gió êm sóng lặng, ánh mặt trời như nước, trong vắt không một gợn mây.
Ta lên thuyền đi về phía nam, trong tay ôm chặt một chiếc bình sứ màu xanh, bên trong là tro cốt của cha mẹ và muội muội trộn lẫn vào nhau.
Họ đã từng sống động như vậy, tồn tại trong cuộc đời ta, giờ đây lại nhẹ bẫng như một cơn gió có thể thổi bay.
A Tịch, muội muội luôn lẽo đẽo theo sau ta, cười tươi như ánh nắng mùa xuân, một lòng muốn nếm thử vị ngọt của vải thiều nước Nam, nhưng vĩnh viễn không thể thực hiện được.
Nhưng ta không quên ước nguyện của muội ấy, ta đã bao trọn cả một vùng núi trồng vải.
Ta an táng mộ phần của cha mẹ và muội muội lại ở nơi phong thủy bảo địa này.
Ta nhắm mắt lại, mặc cho gió thổi tung mái tóc, mỉm cười rơi lệ.
A Tịch, vải nước Nam thật sự rất ngọt, muội có nếm được không?