Sở Mặc Vũ kích động nhận lấy chiếc hộp. Ngay khoảnh khắc tay nàng chạm vào thuốc mỡ bên trong.
Nàng cảm nhận được thần hồn của mình đang hồi phục với một tốc độ không thể tưởng tượng.
Trong mắt Sở Mặc Vũ tràn đầy sự chấn động, nàng chưa từng nghe nói có loại linh dược nào như thế này.
Sư tôn của mình một khi đã ra tay, quả nhiên không phải vật phàm!
Sở Mặc Vũ nén lại sự chấn động trong lòng, bắt đầu bôi thuốc mỡ lên vết thương của Hàn Linh Nhi.
Chỉ thấy sắc mặt Hàn Linh Nhi hồng hào trở lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Từ trạng thái thoi thóp, nàng lập tức trở nên tinh thần phơi phới.
“Thần hồn của ta đang hồi phục!”
Hàn Linh Nhi không thể tin nổi nhìn Sở Mặc Vũ!
“Linh Nhi cô nương, đây là do sư tôn ban cho!” Sở Mặc Vũ giải thích.
Hàn Linh Nhi kích động nói: “Cảm tạ Triệu tiền bối!”
“Không có gì, không có gì, thân thể khỏe là được rồi, chỉ là một ít thuốc ta tự pha chế thôi mà.”
Triệu Tiểu Bắc tùy ý xua tay, sau đó nhìn về phía đám người Long Nghịch Thiên: “Các ngươi cũng bôi một ít đi, sâu trong núi này độc lắm.”
“Tạ ơn tiền bối!”
Đám người Long Nghịch Thiên đã sớm không thể chờ đợi, họ nhận lấy chiếc hộp ngọc, mỗi người tự bôi lên vết thương của mình.
Chẳng mấy chốc, ai nấy đều vô cùng phấn khích. Họ cảm thấy thần hồn của mình không những không bị tổn thương, mà ngược lại còn trở nên mạnh mẽ hơn.
Tất cả những điều này đều là do Triệu tiền bối sắp đặt!
Còn Phệ Hồn Trùng thì không thể tin vào mắt mình.
Thần hồn đã bị Phệ Hồn Trùng nó cắn qua, làm sao có thể hồi phục được, không thể nào!
Nó là Phệ Hồn Trùng, một dị chủng thượng cổ, đã sống không biết bao nhiêu năm, chưa từng thấy cảnh tượng này.
Lòng Phệ Hồn Trùng càng thêm run sợ!
Giờ khắc này, nó hối hận vô cùng, tại sao mình lại chạy đến nơi này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ủa, đóa hoa này sao lại bị sâu cắn thành ra thế này. Đưa hộp thuốc đây, ta chữa cho nó!”
Triệu Tiểu Bắc nhận lấy chiếc hộp, rắc một ít lên người Mạn Đà La Vương.
“Chủ nhân cuối cùng cũng nhớ đến ta rồi!”
Mạn Đà La Vương cảm động vô cùng!
“Chít chít chít!!!”
Con gà mái kêu vài tiếng, ánh mắt Triệu Tiểu Bắc cũng dừng lại trên người nó.
“He he, Tiểu Kê, lần này nhờ có ngươi mới bắt hết sâu, tối nay ta cho ngươi thêm cơm!” Triệu Tiểu Bắc cưng chiều vỗ đầu con gà mái.
Đây cũng là lý do Triệu Tiểu Bắc nuôi gà trong núi, một mặt có thể ăn trứng, mặt khác là để bắt sâu.
“Ủa, đây là con lươn ngươi mới bắt về à?”
Triệu Tiểu Bắc thấy Giao Long Yêu Vương đang bị con gà mái dẫm dưới chân, không khỏi hỏi.
“Ngươi mới là lươn, cả nhà ngươi mới là lươn, ta là Giao Long Yêu Vương, đường đường Yêu Vương!”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Giao Long Yêu Vương gào thét trong lòng, nhưng lúc này hắn không dám nói một lời.
Người đàn ông trước mặt quá khủng bố, hắn nên ngoan ngoãn đứng yên thì hơn.
Nhưng đám người Long Nghịch Thiên lúc này nhìn Giao Long Yêu Vương với ánh mắt vô cùng chấn động.
“Đây là Giao Long Yêu Vương!”
“Yêu Vương đệ nhất trong chín đại Yêu Vương của Vạn Yêu sơn mạch, Giao Long Yêu Vương!”
“Sao Giao Long Yêu Vương lại chạy đến đây, chẳng lẽ tất cả những chuyện vừa rồi đều do hắn điều khiển!”
Mọi người nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều đang suy đoán.
Triệu Tiểu Bắc ngồi xổm xuống, tóm Giao Long Yêu Vương vào tay, tấm tắc khen lạ.
“Con lươn này trông béo tốt thật, kích thước cũng không tồi, chỉ là hơi ít, nếu không làm một nồi canh lươn thì tuyệt cú mèo!”
Giao Long Yêu Vương trong tay Triệu Tiểu Bắc run lẩy bẩy, hắn cảm thấy trong tay người này mình không còn chút yêu lực nào.
Giờ khắc này, hắn thật sự giống như một con lươn bình thường!