Khi cha tôi bị thanh thép công trình xuyên qua người, mẹ tôi đang giặt quần lót cho tình nhân cũ.
Bệnh viện gọi vô số cuộc điện thoại, đều không tìm thấy mẹ tôi.
Chỉ có tôi từ trường chạy vội đến, một mình trong đêm tối, nhưng vẫn muộn mất rồi.
Đến khi cuối cùng mẹ tôi cũng nghe điện thoại:
"Lữ Tiếu Tiếu, không có việc gì thì đừng gọi điện cho mẹ! Con không thể dồn hết tâm trí vào việc học hành sao..."
Trong điện thoại vọng lại giọng đàn ông, mẹ tôi như che ống nghe, khẽ cười đùa với người đó một câu.
"Cha mất rồi!"
Mẹ tôi lơ đãng nghe thấy thông tin quan trọng: "Con... con nói gì?"
Tôi cúp máy ngay lập tức.
Thì ra... nhà tan cửa nát, lại đơn giản đến thế, mà cũng khó khăn đến thế.
1.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, kéo dài một vệt m.á.u loang lổ.
Tôi chạy quá nhanh, vô tình đạp phải đinh, chiếc đinh xuyên thủng gót chân tôi.
Trong cơn gấp gáp, tôi rút đinh ra rồi chạy tiếp, hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.
Mãi đến khi cúp điện thoại, tôi mới để ý, chân mình đã thành ra thế này.
Cô y tá trực ca cầm lọ cồn và băng gạc đến giúp tôi băng bó vết thương.
Cô lao công cầm cây lau nhà, từ từ lau đi vệt m.á.u kia.
Tôi vô thức nói một câu: "Xin lỗi."
Cô y tá và cô lao công nhìn nhau ngơ ngác.
Dì cả là người thân đầu tiên đến bệnh viện.
Khi dì đến, thấy chân tôi trần trụi được băng lại, vội vàng ngồi xuống hỏi:
"Tiếu Tiếu, con làm sao vậy?"
Nhìn thấy dì, tôi mới hoàn hồn, cảm giác như tìm lại được chính mình.
"Dì ơi, cha con mất rồi, mẹ con vẫn còn đang dan díu với người kia..."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Dì cả vội ngăn tôi lại:
"Tiếu Tiếu, chuyện này ảnh hưởng lớn lắm, con không được nói bậy!"
Tôi mở màn hình điện thoại, trang cá nhân của mẹ tôi hiện rõ bức ảnh bà ta và người tình cũ, cùng với con gái của ông ta, ba người má kề má chụp ảnh.
Người ngoài nhìn vào, còn tưởng họ mới là một gia đình ba người.
Trước mặt họ là một bàn đầy ắp những món ngon do mẹ tôi làm.
Phía sau bức ảnh là phòng khách nhà tôi.
Ở góc ban công trong ảnh, phơi một chiếc quần lót nam màu đỏ còn đang nhỏ nước.
Chiếc quần lót vẫn đang tung bay trong gió...
Mặt dì cả tái mét, khẽ mắng vài tiếng.
Dì đi đi lại lại trong hành lang bệnh viện, trước mặt tôi gọi điện cho cậu tôi.
"Lữ Lượng, con mau dẫn theo mấy anh em, đến nhà con hai đi…"
"Đánh, đánh cho đến chết! Anh rể con mất rồi, mà chúng nó còn đang hú hí với nhau!"
"...Anh rể mất rồi, chỉ còn một mình Tiếu Tiếu thôi!"
Khi dì vừa cúp máy, tôi cũng vừa ngẩng khuôn mặt trắng bệch, ngơ ngác lên.
"Dì ơi, con không còn cha nữa rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
2.
Đêm đó, ở ngoài phòng phẫu thuật.
Dì cả ôm tôi, còn khóc nhiều hơn cả tôi.
Không phải là tôi không đau, cũng không phải là tôi không muốn khóc.
Mà là, phải để nỗi đau thật sự bộc lộ vào thời điểm thích hợp nhất.
Bình minh ló dạng, t.h.i t.h.ể cha tôi đã được chuyển đến nhà xác, mẹ tôi vẫn chưa đến bệnh viện nhìn mặt cha lần cuối.
Thật ra, hôm đó sau khi cậu tôi nhận được điện thoại, lập tức dẫn người đến nhà tôi.
Dùng chìa khóa dự phòng nhà tôi giấu ở chỗ kín ngoài cửa để mở cửa.
Phòng khách bừa bộn chén đĩa, chiếc quần lót đỏ vẫn đang phơi ngoài ban công, trong đêm tối càng thêm chói mắt.
Trong phòng ngủ chính, đôi nam nữ ăn no uống say đang đắp chung chăn ngủ ngon lành.
Con gái của gã đàn ông kia - Lý Nguyệt Nghiên, đang ngủ say sưa trên giường của tôi, mơ những giấc mơ ngọt ngào.
Nghĩ đến việc tôi vẫn đang ở bệnh viện trông nom t.h.i t.h.ể cha, cậu tôi lập tức ra tay.
Gã đàn ông kia bị đánh cũng không quá nặng.
Chỉ là sau đó phải nằm viện ba tháng, gãy mấy xương sườn, chân cũng bị gãy.
Khuôn mặt tuấn tú khiến mẹ tôi mê mẩn kia, sống mũi thì lệch, răng cửa thì vỡ, vết bầm tím trên mắt mãi lâu sau mới tan.
Mẹ tôi bị bạn gái cậu tôi dùng chăn bông trùm lên người cho đến khi ngất xỉu.
Sau khi dạy dỗ xong, họ mới thả bà ta ra.
Mẹ tôi ôm lấy gã nhân tình đầu heo, khóc lóc thảm thiết như vừa mất chồng.
Bà ta quay sang mắng xối xả cậu tôi và những người cậu dẫn đến.
Cậu tôi quát lớn, bắt bà ta im miệng.
"Chị khóc cái gì mà khóc? Cái thứ tạp chủng này còn chưa c.h.ế.t đâu, người vừa c.h.ế.t ở bệnh viện mới là chồng chị!"
So với mẹ tôi, Lý Nguyệt Nghiên thông minh hơn nhiều, cô ta khóa trái cửa phòng ngủ.
Dù bên ngoài trời long đất lở, cô ta cũng kiên quyết không mở cửa.
Bạn gái cậu tôi nói: "Cửa phòng Tiếu Tiếu bị con hồ ly nhỏ kia khóa rồi."
Cậu tôi hào sảng nói: "Phá đi, cùng lắm thì anh đền cho cháu gái anh."
Cửa bị phá, cô ta la hét, giằng co, dùng d.a.o rọc giấy rạch vào tay bạn gái cậu tôi.
Vậy là không ai khách sáo với cô ta nữa.
Bạn gái cậu tôi túm tóc cô ta, nhét đôi tất thối của cha cô ta vào miệng cô ta, rồi còn nhéo cô ta mấy cái, mới yên tĩnh lại.
Cậu tôi giật mạnh sợi dây chuyền trên cổ cô ta.
"Cha thì đi ăn vụng vợ người ta, con gái thì trộm dây chuyền của cháu gái tao, có biết nhục không hả?"
Cậu tôi trông chừng Lý Nguyệt Nghiên.
Bắt cô ta khai hết địa chỉ nhà hiện tại, đơn vị công tác của cha cô ta, còn có lớp học ở trường cô ta, tất cả đều phải khai rõ ràng.
Lý Nguyệt Nghiên cố ý khai địa chỉ nhà ở phía đông thành phố thành phía tây, những cái khác cũng nói lung tung nửa thật nửa giả.
Cậu tôi chỉ một người đi cùng, hỏi: "Nhà cậu ở khu đó, có biết con bé này không?"
Người kia cười nói:
"Không biết, nhưng tôi biết nó học cấp ba ở phía đông thành phố, không phải học bán trú, chắc chắn là ở phía đông."
Cậu tôi lại hỏi một người nữa: "Đơn vị cô ta nói giống chỗ cậu, có biết cái thằng khốn nạn kia không?"
Người kia cũng cười.
"Trưởng phòng gì chứ? Trưởng phòng chỉ có một, là cậu ruột tôi. Cái thằng khốn nạn kia hồi trẻ làm tài xế vận tải ở nhà máy tôi, bồ bịch bị đuổi việc rồi, giờ mới mở một tiệm bánh ngọt gần nhà máy."