Hoá Ra Tan Nhà Nát Cửa Lại Dễ Dàng Đến Thế

Chương 2



Cậu tôi cười nhún vai.

 

"Rốt cuộc mày có nói thật không?"

 

Lý Nguyệt Nghiên sợ hãi.

 

Làm sao cô ta biết được chuyện tình "ngược luyến" đầy bê bối kéo dài hơn hai mươi năm của lão cha khốn nạn của cô ta và người mẹ vô liêm sỉ của tôi, chuyện năm xưa đã từng ầm ĩ khắp làng trên xóm dưới?

 

Quê tôi là một vùng quê nhỏ, người dân sống ở đây đã mấy đời, chuyện gì cũng rõ như ban ngày.

 

Lúc này Lý Nguyệt Nghiên mới khai thật hết mọi chuyện.

 

Tiện thể khai luôn chuyện trên đường đi học về, cô ta dẫn theo đám đàn em nữ sinh cá biệt chặn đường tôi, tát tôi, cướp tiền sinh hoạt phí của tôi.

 

Cậu tôi vạn lần không ngờ, lại có chuyện vui bất ngờ này.

 

Bạn gái cậu tôi đã muốn xông vào đánh Lý Nguyệt Nghiên rồi.

 

Cậu tôi xua tay, lấy ra từ cặp sách của Lý Nguyệt Nghiên bảng điểm các môn khá tốt.

 

"Thành tích tốt đấy, chép bài hả?"

 

Lý Nguyệt Nghiên lúc lắc đầu, lúc lại gật đầu.

 

Cậu tôi xé nát bảng điểm của cô ta.

 

"Dù thế nào đi nữa, mày dẫn người động tay động chân với cháu gái đang họ lớp mười hai của tao, vậy thì tao không thể không tặng cho mày một tương lai tươi sáng được."

 

Lúc này, mẹ tôi lại từ trong phòng xông ra, một tay kéo Lý Nguyệt Nghiên ra sau lưng che chắn.

 

"Lữ Lượng, em không được làm hại Nguyệt Nghiên!"

 

Cậu tôi thở dài.

 

"Lữ Tiên Tư, đầu óc chị có vấn đề à, lương tâm cũng bị chó tha rồi hả? Tiếu Tiếu mới là con gái ruột của chị, cái thứ tạp chủng này còn bắt nạt Tiếu Tiếu nữa đấy."

 

Mẹ tôi, à không, là bà Lữ Tiên Tư cao giọng nói một cách đầy nghĩa khí:

 

"Nguyệt Nghiên là vì mẹ mất sớm, không ai quan tâm, nên mới nhất thời hồ đồ."

 

"Vừa nãy không phải em nói Lưu Úc c.h.ế.t rồi sao? Bây giờ chị là góa phụ, đã đăng ký kết hôn với Lý Võ Lương rồi, Nguyệt Nghiên chính là con gái chị!"

 

"Tiếu Tiếu, nếu là con gái chị, nó nhất định sẽ hiểu lời chị nói. Nếu không, nó không phải là con gái chị."

 

Cậu tôi chẳng thèm để ý đến những lời lẽ ngang ngược của Lữ Tiên Tư, một tay kéo bà ta lại, rồi dùng dây thừng trói lại.

 

Một đám người cưỡng chế đưa Lữ Tiên Tư về nhà bà ngoại tôi.

 

4

 

Xe cứu thương cũng đưa hai cha con nhà tạp chủng kia đi rồi.

 

Việc Lữ Tiên Tư và tình nhân cũ sống chung trong căn nhà do cha tôi mua không phải là chuyện một hai ngày, hàng xóm từ những tiếng cãi vã đêm qua đã nghe ra đầu đuôi câu chuyện.

 

Nửa năm trước, cha tôi bắt gặp mấy lần, cãi vã cũng có, khuyên nhủ cũng có.

 

Lâu dần, hàng xóm cũng chẳng buồn báo cảnh sát nữa.

 

Cảnh sát hòa giải một lần, những câu "kinh điển" trong khu dân cư lại tăng thêm một lần.

 

Những lời lẽ "chí lý" của Lữ Tiên Tư khi "đại chiến" với cha tôi vì người tình, hàng xóm vẫn thường ghi nhớ bên tai.

 

"Tôi lấy anh, anh có danh phận hợp pháp, lại có hơn mười năm hôn nhân thực tế, anh còn gì không hài lòng nữa?"

 

"Một người đàn ông nếu độ lượng thì sẽ bao dung được tất cả, sao anh không thể bao dung tôi và Lý Võ Lương?"

 

"Hôn nhân là gì chứ? Tôi lấy anh đâu phải vì yêu anh!"

 

Những lời này bị trẻ con nghe thấy học theo, lúc chơi trò gia đình dưới lầu còn diễn lại một cách sống động như thật.

 

Sự chán ghét của hàng xóm đối với nhà tôi, lộ rõ mồn một.

 

Từ đó, tôi ở nội trú, cha tôi chuyển đến ký túc xá ở công trường.

 

Căn nhà xưa kia, trở thành tổ ấm hẹn hò của Lữ Tiên Tư và tình nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

5

 

Trời sáng rồi.

 

Lữ Tiên Tư có đến bệnh viện nữa cũng vô ích.

 

Cha tôi ngã từ công trường xuống, t.h.i t.h.ể chỉ được thu dọn sơ sài, thật sự... rất khó coi.

 

Tôi thậm chí không dám nghĩ, cha tôi bị gãy cột sống, nội tạng vỡ nát, trước khi c.h.ế.t đau đớn đến nhường nào.

 

Dì cả giúp tôi xin nghỉ phép.

 

Tôi đã qua mười tám tuổi rồi, rất nhiều thủ tục đều do dì cả dẫn tôi đi làm.

 

Người ở bệnh viện thấy vậy, còn tưởng dì cả mới là mẹ tôi, nói thêm vài câu chia buồn.

 

Buổi trưa chồng dì cả lái xe chở chúng tôi về nhà bà ngoại.

 

Chưa đến khu dân cư đã thấy mấy chiếc xe cứu hỏa, chặn kín cả cổng.

 

Chồng dì cả đỗ xe bên ngoài khu dân cư, đợi vào trong mới biết Lữ Tiên Tư đang làm loạn đòi nhảy lầu.

 

Đừng hiểu lầm, không phải bà ta muốn tuẫn tiết theo chồng.

 

Bà ta muốn trốn đến bệnh viện thăm tình nhân kia.

 

Nhưng ở nhà có bà ngoại tôi trấn giữ, tuyệt đối không thể để bà ta ra ngoài.

 

Bà ta chó cùng rứt giậu.

 

Nhất quyết dùng hình thức nhảy lầu, tố cáo người nhà kiểm soát bà ta, tố cáo cuộc hôn nhân không tình yêu đau khổ đến nhường nào, tố cáo xã hội bất công không cho bà ta "trèo tường".

 

...

 

6

 

Bà ta đứng ở ban công, nửa người thò ra ngoài, gào thét rất nhiều điều.

 

Tôi đứng dưới lầu chứng kiến cảnh tượng đó, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

 

Dì cả đỡ tôi ngồi xuống bãi cỏ.

 

Tôi tức giận đến toàn thân run rẩy.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Đương nhiên cuối cùng Lữ Tiên Tư không nhảy xuống.

 

Bà ta bị lính cứu hỏa từ cửa sổ nhà hàng xóm bên cạnh bất ngờ xông vào, một cước đá trở lại trong nhà.

 

Sau này nhiều năm, Lữ Tiên Tư cứ hễ tí lại kêu n.g.ự.c đau.

 

Đó là thời khắc khẩn cấp cứu người, lính cứu hỏa đã liều mạng.

 

Bà ta không thực sự muốn chết, có tư cách gì mà trách người khác?

 

Có lẽ, bà ta đã quen với việc biến lỗi lầm của mình thành u sầu hay tổn thương, rồi đổ lên đầu người khác.

 

Ngàn sai vạn sai, đều là người khác hại bà ta.

 

Bà ta chỉ còn lại vẻ vô tội đáng thương.

 

Bà ngoại tôi thậm chí không cho bà ta xuất hiện trong tang lễ của cha tôi.

 

Đưa bà ta về quê, thuê hai bà cô ở quê, suốt thời gian đó ngày ngày trông chừng bà ta.

 

"Thế nào cũng phải xong tang lễ của Lưu Úc rồi mới nói."

 

Điều này rất cần thiết.

 

Nếu không, ai mà biết Lữ Tiên Tư có thể tuyên bố điều gì đó về "tình yêu và vượt rào" trong đám tang chồng hay không.

 

Tang lễ của cha tôi do một mình tôi chủ trì.

 

Cha tôi là trẻ mồ côi.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com