Thật sự... thật sự, con xin lỗi.
Sau khi tôi đến Singapore, cậu tôi chuyển nhượng công ty, cả nhà chuyển đi khỏi thành phố nhỏ cũ.
Con của cậu tôi năm sau sẽ chào đời.
Vì thế hệ sau, cậu tôi chuyển nhà đến một thành phố mới có nguồn lực giáo dục dồi dào hơn, môi trường tươi đẹp hơn.
Bà ngoại cũng đi theo cậu mợ.
Khi Lữ Tiên Tư được thả ra, cha con Lý Võ Lương đã lần lượt vào tù từ lâu.
Bà ta lập tức tìm đến tiệm bánh ngọt do Lý Võ Lương mở, cửa hàng đã bị chủ nhà thu hồi, cho người khác thuê mở quán mì rồi.
Bà chủ quán mì là một người phụ nữ trung niên vẫn còn quyến rũ.
Bà ta vừa liếc nhìn Lữ Tiên Tư trên quầy, vừa cắn hạt dưa.
"Ôi, là cô à, Lữ ngốc ngếch. Thằng khốn nạn kia bị tòa tuyên án vào tù lâu rồi, cô còn đến đưa tiền cho nó à."
Lữ Tiên Tư có chút lúng túng, lại không chịu nổi người khác nói với mình những lời khó nghe như vậy.
Quá khứ của bà ta, được chồng và người tình nâng niu trong lòng bàn tay, ai lại đối xử với bà ta bằng thái độ như vậy.
"Cô nói bậy... cô bảo Lý Võ Lương ra gặp tôi!"
Bà chủ quán cười rung cả người.
"Nghe giọng cô thì ra cô vẫn tưởng cái cửa hàng này là Lý Võ Lương mua hả?"
"Lý Võ Lương bị kết án tù là vì dùng ảnh khỏa thân của con gái cô để tống tiền chồng cũ của cô đấy. Cô đúng là thần kinh chưa khỏi hẳn, sao vẫn cứ tơ tưởng đến gã ta vậy?"
"Cô muốn gặp gã ta thì đến nhà tù mà tìm, chạy đến đây tìm cái gì?"
Đầu óc Lữ Tiên Tư nổ tung.
"Dùng ảnh khỏa thân của con gái cô để tống tiền chồng cũ của cô…"
"Ảnh khỏa thân của con gái..."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Đúng rồi!
Chắc chắn là bị vu oan.
Nhất định là Lữ Tiếu Tiếu không muốn mình tái hôn, nên mới bịa đặt ra lời nói dối này với tất cả mọi người.
"Mọi người hiểu lầm rồi, Võ Lương bị vu oan!"
Nghe thấy lời của Lữ Tiên Tư, bà chủ quán cười càng lớn hơn.
"Đúng là Lữ ngốc nghếch. Hồi đó gã ta có vợ rồi, ngoài cô ra, trong ngoài xưởng không biết bao nhiêu ong bướm, chỉ có cô là si tình với gã ta như vậy."
"Thảo nào, gã ta chuyển về, chẳng để ý đến ai, chỉ hại cô thôi."
"Không ngại nói với cô, hồi đó tôi cũng thấy gã ta đẹp trai nên liếc mắt mấy lần, nhưng ai như cô, bị người ta bán đứng còn đếm tiền giúp người ta."
Lữ Tiên Tư vừa nghe là tình địch cũ, liền nổi máu, túm tóc bà chủ quán cào cấu.
Mấy người phục vụ và khách trong quán mì đâu chịu, cảnh tượng rất hỗn loạn.
Dù sao, Lữ Tiên Tư bị người ta đánh cho một trận ra trò, rồi bị ném ra đường.
Bà chủ quán xoa xoa khuôn mặt bị cào xước, chửi rủa:
"Dám đến phá quán của tao hả? Đáng đời mày bị người ta lừa cho tan cửa nát nhà! Đồ khốn!"
Khắp người Lữ Tiên Tư đau nhức, sờ lên khuôn mặt bị trầy da, không khỏi ứa nước mắt buồn bã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trời sắp tối rồi, bà ta không tìm được ai, chỉ có thể về nhà trước.
Nhưng trước khi tôi ra nước ngoài, đã đổi khóa cửa nhà rồi, làm sao Lữ Tiên Tư vào được?
Lữ Tiên Tư lê bước chân đau đớn, lại đến nhà bà ngoại, nơi đó cũng đã vắng bóng người từ lâu.
Hàng xóm đi ra, chạm mặt bà ta, cười gượng gạo và tò mò.
"Mẹ cô và em trai cô chuyển đi lâu rồi, con gái cô cũng ra nước ngoài rồi, cô... không biết gì sao?"
Lòng Lữ Tiên Tư lạnh lẽo.
Biết cái gì chứ?
Cả năm nay không ai đến viện điều dưỡng thăm bà ta, làm sao bà ta biết được?
Thảo nào, bà ta gọi cho Lữ Tiếu Tiếu bao nhiêu cuộc điện thoại, gửi bao nhiêu tin nhắn, đều không trả lời.
Hừ, thật vô lương tâm.
Lữ Tiên Tư lại đến nhà dì cả.
Cả nhà dì cả vừa định ăn cơm, liền thấy Lữ Tiên Tư khập khiễng bước vào sân.
Mặt dì cả trầm xuống, hỏi: "Cô đến đây làm gì?"
Nước mắt yếu đuối của Lữ Tiên Tư rơi xuống, bà ta bắt đầu kể lể khổ sở với cả nhà dì, đến cuối còn chỉ trích tôi là đứa con hư, sao có thể vu oan cho tình nhân già của bà ta phải vào tù.
"Lữ Tiếu Tiếu đâu, nó tưởng ra nước ngoài là có thể vô trách nhiệm sao? Đợi nó về, tôi bắt nó phải đi tự thú..."
Con trai út của dì cả nghe không nổi nữa, mắng:
"Sao chị Tiếu Tiếu lại khổ thế? Có người mẹ như bà!"
Dượng cả đẩy con trai út vào nhà, lạnh mặt nói:
"Rốt cuộc cô giả ngốc hay ngốc thật vậy? Tòa án tuyên án đều dựa vào chứng cứ, những bức ảnh và video đó, tôi và chị cô đến giờ còn không dám xem lại lần thứ hai... Cô... sao còn có thể nói ra những lời này?"
Dì cả càng không khách sáo, mạnh dạn suy đoán:
"Lữ Tiên Tư, cô vì làm vui lòng Lý Võ Lương mà đến cả con gái ruột cũng bán!"
"Đêm hôm Tiếu Tiếu bị xâm hại, cô ở ngay phòng bên cạnh, có phải đã nghe thấy hết, còn cố tình giả vờ ngủ không?"
"Tiếu Tiếu bị Lý Nguyệt Nghiên và mấy đứa con gái hư hỏng lột quần áo, đánh đập mắng chửi, cô một chút động tĩnh cũng không nghe thấy? Sau này Lý Nguyệt Nghiên và mấy đứa kia đi rồi, Lý Võ Lương vào phòng, Tiếu Tiếu luôn bị trói, luôn miệng gọi mẹ, cô c.h.ế.t rồi sao?"
Lữ Tiên Tư bị những lời này làm cho á khẩu.
Bà ta cố gắng nhớ lại đêm hôm đó, chuyện đã qua lâu rồi.
Cụ thể là đêm nào nhỉ?
Tại sao lại xảy ra chuyện đáng sợ như vậy?
Lý Võ Lương... thật sự xâm hại Tiếu Tiếu?
Sau một hồi lâu suy nghĩ, Lữ Tiên Tư nói:
"Tôi... tôi không biết!"
Dì cả bật cười, nước mắt cũng rơi theo.
"Từ trước đến giờ cô chỉ biết nói không biết, cứ như nói một câu này là thật sự không liên quan đến cô vậy."
"Chẳng phải chính tay cô giặt quần lót cho Lý Võ Lương sao? Còn thay cả ga giường cho Tiếu Tiếu nữa?"
"Tiếu Tiếu vốn muốn tố cáo Lý Võ Lương, nhưng bằng chứng đều bị người mẹ như cô hủy hết rồi!"
"Trước khi Lưu Úc chết, chính là nhìn thấy ảnh khỏa thân của Tiếu Tiếu khi bị uy hiếp, tinh thần mới trở nên hoảng loạn mà ngã xuống lầu…"