Hoá Ra Tan Nhà Nát Cửa Lại Dễ Dàng Đến Thế

Chương 9



Cậu ta có thể không trực tiếp tham gia vào hành vi bắt nạt giữa các học sinh, nhưng những bình luận của cậu ta rõ ràng là đồng tình, bao che, thậm chí tán thưởng những hành vi bắt nạt đó.

 

Thêm vào đó việc cậu ta chỉ đích danh yêu cầu nhóm bắt nạt đi hãm hại bạn học nữ mà cậu ta quen biết, dù lời nói đó của cậu ta có vai trò xúi giục phạm tội hay không, thì lời nói đó cũng đủ đóng đinh cậu ta vào cột ô nhục đạo đức, để mặc người đời phỉ nhổ.

 

Thanh Hoa Bắc Đại hủy bỏ quyết định nhập học đối với Khương Đào, còn công bố thông báo ra bên ngoài.

 

Cảnh sát cũng mời Khương Đào đến hỗ trợ điều tra.

 

Dù kết quả điều tra thế nào, danh tiếng của cậu ta cũng đã tan tành, giấy báo nhập học Thanh Hoa Bắc Đại khó khăn lắm mới có được cũng lập tức vô hiệu.

 

Cậu ta thật sự không nên chọc vào tôi.

 

Một người sau khi trải qua quá nhiều tuyệt vọng và đau khổ, càng hiểu rõ sự hủy diệt như thế nào mới được gọi là "kỳ tích".

 

Tôi có thể tống cha con nhà họ Lý vào tù, cũng có thể xé tan chiếc mặt nạ của một hoàng tử.

 

Hôm đó, khi Khương Đào bước ra khỏi đồn cảnh sát, mặt xám như tro tàn.

 

Cha mẹ cậu ta không khỏi thất vọng đau lòng, hơn mười năm dày công bồi dưỡng, cuối cùng lại đổ sông đổ biển.

 

Tôi và cậu tôi ở phía bên kia bãi đỗ xe của đồn cảnh sát.

 

Cậu ta nhìn thấy tôi, xông tới, cố nén giọng hỏi: "Có phải cậu làm không?"

 

Cậu tôi ở ngay bên cạnh, cậu ta dám động tay với tôi, cậu tôi có thể đánh gục cậu ta trong vòng một nốt nhạc.

 

Tôi cười nhạt.

 

"Chỉ bằng một câu nói, cậu đã khiến fan cuồng Lý Nguyệt Nghiên của cậu hủy hoại tôi, tôi còn muốn hỏi cậu, không sợ bị báo ứng sao?"

 

"Sao? Báo ứng thật sự giáng xuống đầu cậu rồi, cậu không ngoan ngoãn chịu đựng đi, còn mặt mũi nào mà đến chất vấn tôi?"

 

"Cậu... có biết nhục không hả?"

 

Khương Đào giận đỏ mắt, thật sự muốn vung tay đánh tôi.

 

Là cha mẹ cậu ta ngăn cản cậu ta lại, và công khai xin lỗi tôi.

 

"Là do chúng tôi giáo dục có vấn đề, xin cô đừng tố cáo nó. Tương lai của nó đã hủy rồi..."

 

Cậu tôi đứng bên cạnh, phản bác:

 

"Tương lai của cậu ta bị hủy rồi? Nếu cháu gái tôi nếu không đủ mạnh mẽ, cũng đã sớm bị hủy rồi."

 

Vết thương dù sao cũng phải đ.â.m vào chính mình, người ta mới biết thế nào là đau đớn.

 

Tôi trốn sau lưng cậu tôi, giống như một con thỏ bị hoảng sợ, thất thố la hét, bảo bọn họ cút đi.

 

Cha mẹ Khương Đào vội vàng xin lỗi, lôi kéo đứa con bất hiếu của mình, cuối cùng cũng đi.

 

Cậu tôi lái xe chở tôi về nhà bà ngoại, vẫn hỏi câu đó: "Tiếu Tiếu, có phải con làm không?"

 

"Là con, người gửi thư nặc danh là bạn trên mạng của con ở Singapore, không tra ra con được đâu."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cha tôi đối với tôi vốn dĩ đã có hai sự chuẩn bị, nếu thi đại học trong nước không như ý, sẽ đi học trường ngôn ngữ ở Singapore trước, sau đó thi vào đại học nước ngoài.

 

Từ cấp hai, tôi đã giao lưu với một nhóm bạn trên mạng cùng tuổi ở nước ngoài, ngoài việc luyện khẩu ngữ tiếng Anh, còn kết bạn được vài người.

 

Trong số họ có những hacker tuổi còn trẻ mà kỹ thuật đã rất cao, lấy được thông tin liên quan của một người dùng từ một diễn đàn lỗi thời ở một thành phố nhỏ trong nước, đó quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay.

 

Họ thậm chí còn giúp tôi tra ra, sau khi Lý Nguyệt Nghiên nhìn thấy bình luận mà Khương Đào để lại trên diễn đàn, liền gửi một biểu tượng cảm xúc OK.

 

Sao tôi có thể không trả thù Khương Đào?

 

Một câu nói vô tình của cậu ta, không biết đã hại bao nhiêu cô gái.

 

Một con bướm vỗ cánh, gây ra một trận bão tuyết ở Siberia.

 

Cậu ta không có quan hệ trực tiếp với nhóm bắt nạt, nhưng phụ huynh của những cô gái đó nhìn thấy bình luận của Khương Đào dưới những video đó, thật sự sẽ dễ dàng bỏ qua cho cậu ta sao?

 

Khương Đào nên cảm thấy may mắn, cậu ta còn có cha mẹ che chở.

 

Đời người lo gì không có lối đi khác, chỉ là gập ghềnh trắc trở một chút thôi, dù sao cũng còn đường.

 

Nhưng trên đường đó, còn có gì đang chờ đợi cậu ta?

 

Đó là chuyện sau này rồi.

 

26

 

Năm đó sau khi thi đại học xong, tôi chọn con đường khác mà cha tôi đã sắp xếp cho tôi trước đó, đến Singapore.

 

Trước khi đi, cậu tôi và bạn gái quyết định kết hôn.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Họ không tổ chức tiệc lớn, chủ yếu mời vài người bạn đến nhà ăn mừng.

 

Bà ngoại ngồi ở vị trí chủ tọa, mặc chiếc áo dài đỏ thắm, vừa vui mừng vừa xúc động.

 

Cuối cùng thì gia đình cũng đón nhận một chuyện vui.

 

Khách khứa ra về, bà ngoại kéo cô dâu mới vào phòng, nói có chuyện muốn nói với cô ấy.

 

Cậu tôi uống hơi say, không khỏi nói với tôi: "Tiếu Tiếu, hồi trẻ cậu hư đốn lắm, nếu không phải năm đó phạm lỗi phải vào tù, ông ngoại cháu đã không giao mẹ cháu cho cha cháu."

 

"Ai cũng cười nhạo cha cháu là ăn bám nhà vợ, mẹ cháu cũng chế giễu cha cháu, nói gì mà vì công ty vì tiền mới lấy bà ta. Thực ra, năm đó công ty đã sắp phá sản rồi, chính cha cháu đã dốc hết tâm huyết mới vực dậy được công ty."

 

"Những năm cậu không ở nhà, chính cha cháu đã kiếm tiền nuôi cả nhà, hiếu kính bà ngoại, chiều chuộng mẹ cháu, còn dạy dỗ cháu tốt như vậy. Tiếu Tiếu, chính cha cháu đến thăm cậu còn động viên, bảo cậu phải đi học lấy bằng, ra ngoài mới không bị lạc hậu với xã hội…"

 

"Tiếu Tiếu, cậu thật sự có lỗi với cha cháu, cũng có lỗi với cháu."

 

Tôi đã sớm biết tất cả những gì cha tôi làm, ông tốt với tất cả mọi người, nhưng không phải ai cũng nhớ đến sự tốt đẹp của ông.

 

Ngay cả dượng cũng từng nói đùa, làm anh em cột chèo với cha tôi, áp lực hơi lớn.

 

Nhưng làm người tốt, kết cục chưa chắc đã như ý.

 

Cha ơi, con xin lỗi.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com