Vừa nói, hắn ta liền cúi xuống sát lại.
Ta không hề đẩy hắn ta ra.
Ngay từ lần đầu tiên hắn ta đến gần, ta đã lặng lẽ tính toán làm thế nào để có thể một đòn trúng đích g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ta.
Cổ là bộ phận yếu ớt nhất của con người, nam nhân khi loạn ý tình mê thì cảnh giác thấp nhất, đó là cơ hội tốt nhất.
Đến lúc đó, tố cáo trước mặt Trần Mặc Cẩn cũng hợp tình hợp lý, không để lộ sơ hở nào.
Chỉ là khó tránh khỏi phải chịu chút nhục nhã.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ta chớp đúng thời cơ dứt khoát rút trâm cài tóc đ.â.m vào cổ tên mã phu.
Mỗi bước mỗi xa
Dù sao đây là lần đầu tiên ta g.i.ế.c người nên không có kinh nghiệm, thế mà lại đ.â.m lệch mất hai phân.
Tên mã phu rên rỉ đau đớn, hai tay lập tức siết chặt lấy cổ ta.
"Tiện nhân, ngươi tìm chết!"
Sức lực nam nhân không phải nữ nhân có thể sánh được, dù là một người nam nhân đã bị thương.
Nhìn thấy ta bị tên mã phu bóp đến trợn mắt, sắp chết, thì bỗng thấy đối phương rên lên một tiếng, đổ thẳng xuống.
Nhìn theo hướng tên mã phu ngã xuống, ta nhìn thấy Dương Nhi.
Hơn mười ngày trôi qua, vết thương trên mặt Dương Nhi đã đóng một lớp vảy dày, trông rất đáng sợ.
Nàng ấy không hề buông bình hoa trong tay, mà còn đập thêm mấy nhát vào tên mã phu, xác định người đó đã c.h.ế.t hẳn, mới còn kinh hãi chạy đến đỡ ta dậy.
"Thử Nhi tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"
"Không sao."
Ta thở phào một hơi dài, trong mắt đầy vẻ biết ơn: "Dương Nhi, cảm ơn muội."
"Tỷ tỷ không cần cảm ơn ta, trước đây ta đã nói rồi, chỉ cần có thể khiến Trần Mặc Cẩn thân bại danh liệt, ta làm gì cũng cam lòng!"
Dương Nhi nói như vậy, không truy hỏi gì thêm, chỉ nói với vẻ mặt bình thản: "Tên mã phu này xông vào phòng tỷ tỷ trộm đồ bị tỷ tỷ phát hiện ra nên đã ra tay mạnh, chứ không phải là thèm muốn sắc đẹp của tỷ tỷ."
Dương Nhi rất thông minh, biết nam nhân có dục vọng chiếm hữu nữ nhân méo mó đến mức nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu nhắc đến việc tên mã phu có ý đồ với ta, khó tránh khỏi khiến Trần Mặc Cẩn không vui, nói hắn ta là kẻ trộm là tốt nhất.
Dù sao tên mã phu đó là kẻ quen thói, dù có truy tra cũng sẽ không có sơ hở gì.
Ta gật đầu, nắm tay Dương Nhi từng chữ một nói: "Yên tâm đi, mọi chuyện cứ giao cho ta."
Chuyện rủi ro lớn như vậy, dù Dương Nhi hoàn toàn đáng tin, ta cũng không thể kéo nàng ấy vào.
Nếu thắng, đương nhiên là bọn ta đều có lợi.
Nếu thua, ít một người gánh chịu hậu quả thì vẫn tốt hơn.
Chuyện nhanh chóng đến tai Trần Mặc Cẩn.
Mạng sống của một tên mã phu quèn, trong mắt Trần Mặc Cẩn còn không bằng một con kiến.
Hắn sốt ruột vẫy tay bảo quản gia vứt xác đi là xong.
Thậm chí còn tức giận đến mức bán cả gia đình tên mã phu đó đi.
Sao có thể không tức giận chứ?
Cảm xúc của hắn càng ngày càng táo bạo, trí nhớ cũng càng ngày càng kém.
Còn về ta, ngoài việc biết ơn, ta càng tận tâm tận tình hầu hạ hơn.
Dù Trần Mặc Cẩn có cuồng loạn bất an đến mấy, ngày thi Điện cuối cùng vẫn cứ đến gần từng ngày.
Trước khi lên đường, Đại phu nhân đích thân chuẩn bị hành lý cho Trần Mặc Cẩn, đảm bảo không có gì sai sót.
Tuy nhiên, dù chuẩn bị kỹ lưỡng đến mấy, cũng không thể thay đổi được sự thật là Trần Mặc Cẩn tinh thần bất ổn.
Dù hắn có được trời phù hộ phát huy vượt trội, cũng tuyệt đối không thể phát huy được trình độ của kiếp trước.
Huống hồ, ông trời tuyệt đối không thể phù hộ một kẻ tội ác tày trời.
Thi cử đối với một công tử sống trong nhung lụa từ nhỏ như Trần Mặc Cẩn, quả thực là một công việc vất vả nặng nhọc, sau khi thi xong cả người hắn đã gầy đi một vòng lớn.
Càng bị kìm nén ác liệt, khi thả lỏng lại càng phóng túng.
Trần Mặc Cẩn ngày ngày bắt ta hầu hạ bên cạnh, bày đủ mọi trò.