Đây rõ ràng là lời châm biếm hắn, chỉ thiếu nước trực tiếp tát vào mặt hắn mà thôi.
Ta đứng bên cạnh nhìn, môi cắn đi cắn lại, mới miễn cưỡng nhịn được không bật cười thành tiếng.
Sắc mặt Trần Mặc Cẩn xanh mét, tái nhợt, nhưng người ta không chỉ đích danh, hắn ta không thể phát tác, liên tục từ chối: "Tiêu huynh khách khí rồi, thật sự không cần."
Những người kia sao chịu bỏ qua cho hắn, đã sớm nghĩ kỹ lời lẽ để đối phó: "Sao có thể được chứ, trong phủ huynh chỉ có mấy nha hoàn đó thôi, đều đánh c.h.ế.t hết rồi sau này chẳng phải không có ai hầu hạ hay sao?"
"..."
Trần Mặc Cẩn không dám chọc những người đó, dù trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi cũng không thể không mỉm cười qua loa, đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà không nói nên lời.
Cứ thế, những người đó lại càng rêu rao ầm ĩ, danh tiếng của Trần Mặc Cẩn ngày càng tệ, trước đây dù có quấn lấy không buông cũng miễn cưỡng được gặp mặt Thừa tướng, giờ thì ngay cả cửa phủ Thừa tướng cũng không vào được.
Hy vọng trèo cành cao hoàn toàn tan thành mây khói, nghe nói tiểu thư Thừa tướng thật sự quá tức giận, cách tấm bình phong gặp mặt hắn, rồi làm nhục hắn một phen nặng nề.
Thừa tướng quyền trọng chức cao, kiếp trước Trần Mặc Cẩn dựa vào thế lực của Thừa tướng mới từng bước thăng quan tiến chức.
Giờ đây chỗ dựa vững chắc này hoàn toàn mất đi, mọi chuyện đều rạch ròi đen trắng, để làm nổi bật việc mình không có chút liên quan nào đến Trần Mặc Cẩn, chỉ cần là người có chút liên quan đến phủ Thừa tướng, đều tuyệt đối sẽ không còn nâng đỡ hắn dù chỉ mảy may.
Cộng thêm thành tích thi cử kiếp này của Trần Mặc Cẩn kém xa kiếp trước, chỉ có thể chật vật ở tầng lớp dưới đáy, vĩnh viễn không có cơ hội ngóc đầu lên.
Đại phu nhân đặt nhiều kỳ vọng vào đứa nhi tử này, còn chờ đợi nhi tử thăng quan tiến chức để hưởng vinh hoa phú quý, giờ đây hoàn toàn mất hy vọng, quan hệ mẫu tử ngày càng xấu đi.
Tinh thần Trần Mặc Cẩn càng tệ, thì càng nóng nảy dễ giận, chỉ có thể trút giận lên hạ nhân trong nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dương Nhi tự nhiên cũng nằm trong số đó.
Tuy nhiên, khác với những nô tỳ đã ký khế ước chết, Dương Nhi giờ đây đã là lương dân tự do, Trần Mặc Cẩn không có quyền đánh mắng nàng ấy.
Dương Nhi đang chờ cơ hội này để báo thù, khi bị sỉ nhục thì không nói một lời, quay đầu liền mang theo vết sẹo khắp người đến nha môn Kinh Triệu phủ báo án, tố cáo Trần Mặc Cẩn độc ác hung bạo, ức h.i.ế.p lương dân.
Trần Mặc Cẩn hiện tại tuy chưa được phân phó bất kỳ chức vụ nào, nhưng đã đỗ tiến sĩ thì đã là thân quân, theo quy tắc, dân cáo quan cần phải chịu mười trượng trước.
Gậy ván trong Kinh Triệu phủ vừa to vừa dày, mười trượng giáng xuống đủ khiến người ta da thịt nứt toác.
Kinh Triệu phủ doãn tuy lộ vẻ không nỡ, nhưng cũng không thể phá vỡ quy tắc, nhàn nhạt nói với Dương Nhi: "Ngươi có cam lòng chịu đánh không?"
Dương Nhi không chút do dự, cộp cộp cúi đầu bái lạy hai cái, từng chữ một nói: "Bẩm Phủ Doãn đại nhân, nô tỳ cam lòng!"
Khó khăn lắm mới đi đến bước này, dù là ta hay Dương Nhi, đều không có bất kỳ cơ hội nào để lùi bước!
Bên ngoài nha môn phủ Kinh Triệu nhanh chóng tụ tập đông đảo quần chúng hóng chuyện.
Mỗi bước mỗi xa
Những ngày này, tin đồn về Trần Mặc Cẩn trong kinh thành chưa bao giờ dứt, sự xuất hiện của Dương Nhi càng chứng thực sự độc ác của hắn.
Dưới sự thúc đẩy của những kẻ có ý đồ, phủ Kinh Triệu doãn lập tức cho người triệu Trần Mặc Cẩn đến nha môn đối chất.
Lương dân khác với nô tỳ gia đình, dù có thân quan cũng không thể tùy tiện đánh đập sỉ nhục.
Trần Mặc Cẩn từ trước đến nay không để ý chuyện hạ nhân, căn bản không biết chuyện Dương Nhi đã chuộc thân rồi.
Đây cũng là lý do vì sao ta phải giúp các nàng ấy chuộc thân, lại còn bắt nàng ấy tiếp tục ở lại phủ hầu hạ, chính là để có ngày, làm lớn chuyện hơn.