Tất cả là để cho những người còn sống thấy rằng, dù là hy sinh, thì gia quyến cũng sẽ được hưởng phần lớn nhất.
Một nữ nhân mang thai như ta, theo đoàn người ấy về quê Trần Thạch Đầu là lựa chọn an toàn nhất.
Người phụ trách đưa tang chỉ có hai. Người dẫn đầu đưa cho ta một bản hộ tịch, nói:
“Đây là do Lý đại nhân phân phó. Trong hộ tịch này đã sửa ghi cô nương từng làm tạp dịch trong bếp quân doanh, rồi phải lòng Trần Thạch Đầu, âm thầm ở bên nhau nên mới có thai."
Lý đại nhân chính là vị quan quân từng đưa một đống di vật cho ta lựa chọn hôm đó.
Ông ấy nói, bản hộ tịch đã chỉnh sửa này chính là phần báo đáp mà ta nhận được, vì đã bằng lòng bỏ một lượng bạc đưa Trần Thạch Đầu về quê.
Ta nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Phần báo đáp ấy sẽ giúp cho cuộc sống về sau của ta dễ thở hơn nhiều.
8
Thôn Đào Lý là một nơi không tốt mà cũng chẳng xấu.
Nhưng phụ mẫu của Trần Thạch Đầu lại giống như ta từng nghĩ, họ có thể dạy ra một đứa con như hắn, là bởi bản thân họ vốn đã là người tốt.
Đó là một đôi phu thê mà chỉ cần nhìn gương mặt đã thấy trải qua gió sương vất vả.
Nghe tin con tử trận, họ chỉ lặng lẽ nhìn hũ tro cốt, ngồi im không nói.
Không khóc, nhưng nỗi đau như tràn ra từ làn da, từ đôi mắt, từ khoé môi.
Không một tiếng nức nở, mà bi thương cứ lặng lẽ cuồn cuộn lan khắp phòng.
Ngồi thật lâu.
Đến tận nửa đêm, khi tiếng côn trùng vang lên ngoài sân, mẹ của Trần Thạch Đầu mới đứng dậy, nhẹ nhàng nói:
“Cô nương à, đói rồi nhỉ? Con còn đang mang thai, là bà già này hồ đồ. Lẽ ra phải nấu cơm cho con mới phải.”
Ta chẳng phải người yếu ớt gì, tự mình nấu cũng được.
Nhưng nơi này là nhà của người khác, lại hoàn toàn xa lạ, ta không dám tự tiện động đến thứ gì.
Mẹ Trần Thạch Đầu nấu ba bát trứng đường.
Bát của ta nhiều nhất, có đến bốn quả.
Bà đẩy một bát đến trước mặt trượng phu, dịu giọng nói:
“Ăn đi, ăn chút gì đó ngon ngon, ngày mai mới có sức mà đào huyệt cho con. Nó sẽ nằm ở đó cả đời, vợ chồng mình phải lo cho nó có một nơi an nghỉ tử tế.”
Chén nước đường ngọt ngào đưa vào miệng, hai ông bà như thể mới có chút sức lực trở lại.
Mà có sức rồi, nước mắt mới bắt đầu rơi, từng giọt, từng giọt rơi xuống, vang lên những tiếng “tách” rõ mồn một trong lòng bát.
Trần gia là đại tộc của thôn Đào Lý. Mà đại tộc, thì đều có phần mộ tổ riêng.
Chỗ nằm của Trần Thạch Đầu, kế bên chính là đại ca hắn, người mới mất nửa năm trước.
Việc tòng quân không chiêu mộ độc tử.
Lúc Trần Thạch Đầu lên đường nhập ngũ, đại ca hắn vẫn còn sống.
Dù thân mang trọng bệnh, nhưng trong mắt người tuyển binh, chỉ cần còn nam đinh là đủ.
Mãi đến khi hắn nhập ngũ xong, nhà gửi tin báo huynh trưởng đã qua đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc đó, hắn trở thành độc tử.
Nhưng muốn rút lui, đã không còn quyền lựa chọn nữa rồi.
9
Nhà có người bệnh nặng gần đất xa trời, nghĩa là trong nhà chẳng còn tiền, chỉ còn lại nợ nần chất chồng.
Ta chỉ cầu xin hộ tịch, chứ không tham số bạc mua mạng người ấy.
Vậy nên đã đưa cả hai mươi mốt lượng bạc cho đôi phu thê kia.
Mẹ Trần Thạch Đầu nhìn đống bạc thật lâu, cẩn thận cân ra mười lượng, rồi đẩy phần còn lại lại phía ta:
“Con còn mang thai, đáng lý ra một lượng bọn ta cũng không nên nhận. Nhưng những người chịu cho ta vay tiền để lo hậu sự cho Đại Lang, bản thân họ cũng chẳng dư dả gì.”
“Chỗ này, ta với phụ thân con sau này sẽ cố gắng làm việc, nhất định sẽ kiếm lại cho con và đứa nhỏ.”
Bà rất tự nhiên mà gọi cả hai người là “phụ mẫu” của ta.
Nhưng với ta, “phụ thân” và “mẫu thân” chẳng phải từ gì hay ho.
Bà nhìn ra sự do dự trong mắt ta, bèn vỗ tay ta, nhẹ giọng nói:
“Không quen cũng không sao, vậy thì gọi bọn ta là Trần thúc và thẩm thẩm đi.”
Khoản bạc của ta, ở nhà họ Trần, không hề sinh ra tranh chấp gì.
Nhưng một nhà khác, nhà của Trần Nhị Cẩu, thì không được như thế.
Con trai họ cũng bị tuyển vào doanh trại tiên phong và tử trận, giống như Trần Thạch Đầu.
Khác ở chỗ, hắn để lại một người vợ và một đứa con gái.
Tiểu cô nương mới ba tuổi, gầy đến mức khiến người ta nhìn mà xót ruột.
Con bé bệnh mấy hôm liền, mẹ nó cầu xin cha mẹ chồng mời thầy thuốc.
Ai ngờ hai ông bà chỉ lớn tiếng mắng nàng khắc phu.
Nói nàng khắc c.h.ế.t con trai họ, lại sinh ra một đứa “con gái không thể nối dõi”.
Phụ nhân họ Ngô kia thấy con mỗi ngày yếu hơn, trong lúc nóng ruột đã lén lấy tiền tuất mà cha mẹ chồng giữ, vừa mới sắc thuốc xong đã bị bắt quả tang, đòi đưa lên quan.
Trần thúc và thẩm thẩm nghe được chuyện, lập tức bước sang nhà họ.
Ta đứng trong sân, nghe rõ mồn một tiếng họ vang vọng như chuông:
“Trần Nhị Cẩu, ngươi làm cái gì thế hả? Còn muốn tố con dâu nhà ngươi lên quan nữa sao? Ta thấy quan phủ mà đến, người ăn gậy đầu tiên chắc chắn là ngươi đấy!”
Hồng Trần Vô Định
“Số bạc kia là mạng đổi mạng của trượng phu nó! Nó lấy để cứu con gái mình, chẳng lẽ lại sai sao?”
“Tiểu A là huyết mạch cuối cùng của lão nhị nhà các ngươi! Ngươi tàn nhẫn gom hết bạc cho lão đại thì thôi, còn muốn để đứa nhỏ kia c.h.ế.t đói? Cẩn thận đêm nay lão nhị nhà ngươi về đòi mạng!”
Hai bên cãi cọ ầm ĩ, đến mức tộc trưởng cũng phải ra mặt.
Trần thúc lớn tiếng nói:
“Đại bá, chuyện này người không thể làm ngơ. Nếu không, sau này triều đình lại về làng chiêu binh, ai còn dám đi nữa?”
Trần thúc với thẩm thẩm cố ý nói to như thế.
Dân quê nghèo, thường sinh nhiều con trai.
Mỗi lần chiêu binh, chuyện ai đi ai không đi luôn là chuyện cãi vã nảy lửa.