Nếu có người c.h.ế.t nơi chiến trường, tiền tuất đều bị huynh đệ sống sót chiếm hết, vợ con hắn chẳng có nổi chút tiền cứu mạng, vậy thì lần sau dù cha mẹ có ép thế nào, cũng chẳng ai nguyện làm người bị bắt đi lính nữa.
Tộc trưởng tất nhiên hiểu rõ hàm ý trong lời Trần thúc.
Ông liền dùng tộc quy răn dạy Trần Nhị Cẩu một trận, rồi ép phải chia nửa số tiền tuất cho Ngô tỷ tỷ.
10
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, ánh mắt của thẩm thẩm nhìn ta càng thêm dịu dàng.
Bà nắm lấy tay ta, khẽ nói:
“Đừng sợ, nhà ta không như vậy đâu. Từ nay trở đi, trong nhà có gì thì cũng đều là của hai mẹ con con cả.”
Ta từ nhỏ chưa từng hưởng lấy một chút yêu thương.
Đến khi lớn rồi, liền tham luyến mọi thứ ấm áp trên đời, dù chỉ là một ít cũng đủ khiến ta cảm động.
Doanh Chi đối tốt với ta nhất.
Trần Thạch Đầu từng dành cho ta một chút tôn trọng, cũng khiến lòng ta vui vẻ.
Nhưng từ trước đến nay, chưa từng có trưởng bối nào đối đãi với ta dịu dàng đến thế.
Chính vì sự dịu dàng đó, ta trằn trọc suốt đêm không thể chợp mắt.
Nằm thao thức đến nửa đêm, ta nghe thấy trong gian giữa vang lên tiếng lục lọi khe khẽ.
Thẩm thẩm và Trần thúc dường như đang tìm thứ gì đó.
Tìm một hồi, thẩm thẩm mới nói:
“Tìm thấy rồi. Gói thuốc chuột này ông mang đi vứt đi. Hai lão già chúng ta chưa thể c.h.ế.t được. Nếu c.h.ế.t rồi, hai mẹ con họ biết sống sao đây chứ.”
“Được, ta lập tức đem đi chôn, nhất định không để Đại Ni lỡ tay đụng phải. Lỡ như con bé tưởng là gì ăn được mà nuốt vào, thì đúng là tạo nghiệp rồi.”
Trần Thạch Đầu cầu ta đến không sai.
Nếu ta không đến, đôi vợ chồng tốt bụng này e là thật sự đã tính chuyện đi tìm theo hai người con trai của họ.
Ta đặt tay lên bụng, vẫn còn bằng phẳng, lần đầu tiên trong lòng sinh ra sự tò mò về đứa trẻ.
Hồng Trần Vô Định
Ban đầu, ta chỉ xem nó như công cụ để thoát khỏi doanh trại.
Nhưng giờ đây, khi nó chưa chào đời nó đã cứu lấy ba mạng người.
Nguồn gốc của nó là cơn ác mộng của ta.
Thế nhưng bản thân nó, dường như lại chẳng khiến ta khổ sở.
11
Người nhìn chằm chằm vào bụng ta ngày một nhiều.
Sau vụ ầm ĩ nhà Trần Nhị Cẩu, nhiều người biết rõ số tiền tuất được đặc cách đưa về có đến hai mươi lượng.
Ai nấy đều mong trong bụng ta là một bé gái.
Như vậy, họ có thể thuyết phục Trần thúc và thẩm thẩm nhận con nuôi trong tộc, để thay mặt thừa kế hai mươi lượng bạc kia.
Bụng ta ngày một lớn, ta cũng chẳng dám nói mong con là nam hay nữ.
Chỉ có điều, nụ cười trên gương mặt hai vị lão nhân kia mỗi ngày lại thêm phần rạng rỡ.
Ngày ta lâm bồn, đau từ chiều đến tối. Thẩm thẩm mời bà đỡ đến.
Khi đứa trẻ ra đời, bà đỡ chỉ khẽ liếc ta một cái đầy áy náy, không dám cười quá tươi, mà chỉ nói với hai ông bà:
“Chúc mừng, chúc mừng! Là một tiểu thư, cũng xem như là có người nối dõi rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta ngước mắt nhìn Trần thúc và thẩm thẩm.
Họ không hề thất vọng.
Chỉ là vui mừng đón lấy đứa nhỏ, cười rạng rỡ:
“Mặt mày nhăn nheo, y như lúc Thạch Đầu nhà ta mới sinh vậy. Tốt rồi, nhà ta có hậu rồi, Thạch Đầu có hậu rồi.”
Thẩm thẩm cúi xuống, đưa đứa nhỏ sát lại để ta nhìn:
“Xem này, một tiểu cô nương khoẻ mạnh. Ta bế con bé đi trước nhé. Con mau ăn chút cháo gà rồi nghỉ ngơi đi, sinh nở tốn nhiều sức lắm đấy."
Ta nhìn đứa nhỏ xấu xí mà mềm mại, òa khóc đến đỏ bừng cả mặt mày kia.
Trong lòng ta có được đáp án.
Ta muốn con bé.
Muốn con bé trở thành nữ nhi của ta.
Muốn con bé lớn lên khoẻ mạnh, bình an.
Muốn con bé sống một đời tốt đẹp hơn ta gấp trăm gấp ngàn lần.
Doanh Chi từng bảo ta: “Hãy sống một đời của người bình thường.”
Giờ đây, cuối cùng ta bắt đầu suy nghĩ, thế nào mới là một đời người bình thường?
Có lẽ là có một đôi cha mẹ hiền lành thương yêu, lớn lên đến tuổi thì gả cho một phu quân tử tế, rồi sinh vài đứa trẻ, chạy nhảy đầy sân.
Giờ ta đã có con gái rồi.
Nếu Trần Thạch Đầu còn sống, hẳn sẽ là một phu quân hiền hoà.
Chỉ còn thiếu cha mẹ thôi.
May mắn thay, dù thuở nhỏ ta không có, nhưng bây giờ ta đã có rồi.
Trần thúc và thẩm thẩm rất mực yêu thương, đối với ta và nữ nhi đều chân tình như ruột thịt.
Những kẻ đến cửa nói con gái không phải dòng dõi, muốn nhờ danh nghĩa mà xin nhận con nuôi, đều bị họ mắng mỏ đuổi đi hết.
Trần thúc cười đùa với nữ nhi của ta:
“Sơn Nương nhà chúng ta thật xinh đẹp, mấy tên con trai xấu xí kia sao sánh được. Sau này lớn lên, tìm một tân lang ở rể, vẫn có thể kế tục hương hỏa nhà họ Trần ta."
Họ kể rằng, khi đặt tên cho Trần Thạch Đầu là “Thạch Đầu”, là mong con lớn lên kiên cường vững vàng như đá.
Nếu Thạch Đầu chưa đủ rắn rỏi, thì hãy gọi con gái ta là Sơn Nương, một ngọn núi cao sừng sững, sống yên ổn đến già.
Ta dần dần trở thành một phụ nhân bình thường nơi thôn Đào Lý.
Sáng làm chiều nghỉ, sống cuộc sống cần mẫn mà thanh bình.
Đến ngày Sơn Nương mở miệng gọi ta một tiếng “mẫu thân”, ta cũng đổi giọng gọi Trần thúc và thẩm thẩm là cha mẹ.
Dưới nụ cười đẫm lệ của hai vị lão nhân, ta đã có một tiểu gia đình của riêng mình, hưởng lấy khói lửa nhân gian ấm áp và giản dị nhất.
Ta nghĩ, tám tháng ấy, trong một đời người dài đằng đẵng của ta, chỉ là một đoạn nhỏ mà thôi.
Cơn ác mộng kia có lẽ cũng nên rời khỏi lòng ta rồi.
12
Năm Sơn Nương lên hai tuổi, nhà bên cạnh chuyển đến một nam nhân góa vợ, mang theo nữ nhi.
Trẻ con đến tuổi hiếu động, chỉ cần lơ là một chút là đã chui tọt sang sân nhà người ta.
Thư sinh góa vợ ấy họ Trịnh, tên là Trịnh Nhạc.